Giang Nghĩa đi thang máy xuống tầng một, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Vừa đi được hai bước, anh đã nghe thấy Đinh Thu Huyền gọi mình: “Giang Nghĩa!”

Giang Nghĩa ngây người, thấy Đinh Thu Huyền đang xách túi lớn túi nhỏ đi tới.

“Anh đi vệ sinh những bốn mươi phút à? Anh ngã xuống bồn cầu à?”

Giang Nghĩa gãi đầu: “Ừ… Anh bị tiêu chảy, không thoải mái.”

Đinh Thu Huyền hừ một tiếng, giơ túi trong tay lên: “Em mang cho anh nhiều món ngon lắm, đi thôi, chúng ta về phòng từ từ ăn.”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng hét của phụ nữ phát ra từ đại sảnh, sắc bén chói tai.

“Lưu manh!”

“Biến thái!”

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Màn hình lớn ở sảnh vốn đang chiếu quảng cáo về khách sạn, không hiểu sao đột nhiên lại bị đổi thành video thời gian thực của một căn phòng trong khách sạn.

Nhìn từ góc độ và độ phân giải thích hình như là bị quay lén.

Quay lén không đáng sợ, đáng sợ là nội dung được phát.

Trong phòng có một người đàn ông, và – một con heo nái.

Người đàn ông mồ hôi như mưa.

Con heo nái cũng rất phấn khích.

Một vở kịch trần gian đang được công chiếu.

Mọi người bàn tán xôn xao.



“Ai nói cho tôi biết có phải mắt tôi có vấn đề không?”

“Người đàn ông này thật kỳ lạ.”

Một số người không chịu nổi, chạy tới cạnh thùng rác nôn ra.

Đinh Thu Huyền hoảng sợ, cô vẫn là xử nữ, chưa tiếp xúc thân thể nhiều với đàn ông, huống chi là chuyện không phải người thế này!

Cô quay mặt đi: “Giang Nghĩa, chuyện gì thế này?”

Giang Nghĩa bật cười thành tiếng: “Chắc Tôn Tuấn Phong nhịn lâu quá không chịu được nên mới…”

“Tôn Tuấn Phong?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

2. Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn

3. Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

=====================================

Đinh Thu Huyền chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhìn rõ, bây giờ nghĩ lại dáng người đó thật sự là Tôn Tuấn Phong.

Cô không dám nhìn nữa.

“Sao Tôn Tuấn Phong lại thành ra thế này?

Tuy anh ta hơi biến thái, nhưng cũng không đến mức này chứ?

“Ngay cả heo cũng…”



Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền bảo: “Haiz, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đó là sở thích cá nhân của người ta, chúng ta không có quyền can thiệp. Nhưng phát trực tiếp ở nơi công cộng thế này thì cũng không thích hợp.”

Mọi chuyện là do anh làm.

Thế mà bây giờ lại ở đó nói mát.

Đôi khi Giang Nghĩa thật sự rất xấu xa.

Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đinh Thu Huyền: “Khách sạn này thật sự không thoải mái nổi. Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác, không ở lại đây nữa.”

“Ừm, đi mau đi.”

Hai người tránh khỏi đám đông, rời khỏi khách sạn, tìm một khách sạn bốn sao gần đó để ở tạm.

Đêm nay Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền ngủ rất ngon.

Đêm nay, màn biểu diễn của Tôn Tuấn Phong chấn động cả khu Nham Thái.

Đêm nay trong giang hồ truyền tai nhau truyền thuyết thần thoại về “người đàn ông đó”, truyền thuyết người đàn ông đó dám làm lợn.

Ngày hôm sau.

Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đặt vé tàu, ăn sáng xong thì đến ga tàu hoả.

Tôn Tuấn Phong không đến tiễn.

Đinh Thu Huyền gọi rất nhiều lần cho Tôn Tuấn Phong nhưng đều là: Người dùng mà quý khách gọi đang trong cuộc gọi khác.

Cô cười bảo: “Hầy, từ tối qua đến giờ điện thoại của Tôn Tuấn Phong cứ tắt máy suốt, xem ra chuyện lần này đã gây ra cú sốc rất lớn cho anh ta, dù là thân thể hay tâm lý.”

Không biết tại sao trong lòng Đinh Thu Huyền lại rất vui.

Dù không muốn thừa nhận nhưng cô lại thấy vui vì lần này Tôn Tuấn Phong gặp chuyện.

Giang Nghĩa bảo: “Hình như em rất vui?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play