CHƯƠNG 1528

Giang Nghĩa gật gật đầu: “Là tôi.”

Cảnh sát nói: “Giang Nghĩa, trước mắt anh bị liên lụy vào một vụ ẩu đả ác tính, bị hạn chế xuất cảnh, xin hãy rời khỏi sân bay.”

Phì~~ Một bên Nhậm Chỉ Lan thiếu chút nữa không ói ra, tình huống gì đây?

Giang Nghĩa lại có thể bị hạn chế xuất cảnh?

Anh quản lý khu Giang Nam hơn một năm, cuối cùng lại bị hạn chế cấm rời khỏi khu Giang Nam? Ai có quyền lực lớn như vậy?

Nhậm Chỉ Lan giọng nói không tốt nói: “Các người có biết cậu ấy là ai hay không?

Cậu ấy là Giang Nghĩa, là tổng phụ trách khu Giang Nam! Các người ăn tim gấu gan báo rồi, dám hạn chế cậu ấy xuất cảnh?

Chỉ sợ người của cả khu Giang Nam cũng không có quyền lực như vậy chứ?”



Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy phía sau cảnh sát truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Tổng phụ trách khu Giang Nam?”

“Ha ha, nên thêm chữ trước kia chứ nhỉ?”

“Hai ngày trước, Giang Nghĩa đã từ chức, hiện tại anh ta căn bản chỉ là một dân chúng bình dân, không có bất kỳ quyền lực nào.

“Cho nên anh còn bày ra quan uy cái gì?”

Mọi người tản ra, Nhậm Chỉ Lan nhìn thấy một gã mập mạp dáng người mập mạp đi tới.

Nhìn dáng người, hình như có vài phần quen mắt.

“Nhớ ra rồi!” Nhậm Chỉ Lan nói: “Anh ta rất giống ‘anh Mập’ bị đả thương ngày hôm qua.

Tên mập cười ha hả: “Coi như bà còn nhớ, không sai, hôm qua người bị mấy người đánh bị thương chính là em trai của tôi. Mà tôi, chính là người phụ trách sân bay, tổng giám đốc – Bàng Trung Cương.

“Có tôi ở đây, Giang Nghĩa, anh đừng mơ rời khỏi Giang Nam một bước!”

Đây chính là hành vi tiểu nhân điển hình, hôm qua tên mập bị Giang Nghĩa giáo huấn, hôm nay Bàng Trung Cương vừa hay có thể lợi dụng chức vị một chút tiện lợi, hạn chế Giang Nghĩa xuất cảnh.



Loại người này, hai chữ: ghê tởm!

Nhậm Chỉ Lan nói: “Cậu có quyền gì cấm Giang Nghĩa xuất cảnh? Cậu ấy có trong danh sách đen không? Hay nó là tội phạm bị truy nã? Cậu ấy không thuộc loại nào, cậu dựa vào cái gì hạn chế nó xuất cảnh?”

Bàng Trung Cương nở nụ cười: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc tôi là tổng giám đốc sân bay! Toàn bộ sân bay đều do tôi quản lý, bà là cái thá gì?”

Nhậm Chỉ Lan vừa vội vừa tức, cùng người như thế căn bản cũng không có gì để nói.

Vẻ mặt đáng ghét.

Nếu Giang Nghĩa vẫn là người phụ trách khu Giang Nam, dù đánh chết Bàng Trung Cương cũng không dám nói chuyện với Giang Nghĩa như vậy.

Bây giờ Giang Nghĩa là người bình thường rồi.

Bàng Trung Cương cũng không cố ky gì nữa, căn bản không cần cho Giang Nghĩa bất kỳ sắc mặt tốt nào.

Rồng mà mắc cạn tôm giốn mặt, hổ lạc đồng bằng bị chó khi.

Giang Nghĩa đã từng phong quang vô hạn, làm sao cũng sẽ không nghĩ đến mình cư nhiên có một ngày sẽ bị tổng giám đốc sân bay nhỏ bé hạn chế xuất cảnh chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play