CHƯƠNG 1497

Sắc mặt Đường Văn Chương trắng bệch, đột nhiên anh ta nhớ ra cuộc điện thoại của Giang Nghĩa vừa rồi.

Ở trong điện thoại, Giang Nghĩa đã nói rõ, chỉ cần anh đón người trở về, tạ tội xin lỗi, vậy thì chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây, sẽ không truy cứu nữa.

Nhưng Đường Văn Chương căn bản không để Giang Nghĩa vào trong mắt, còn sỉ nhục anh một trận.

Bây giờ nghĩ lại, nếu sớm nghe theo chỉ thị của Giang Nghĩa mà đi làm, không phải không có chuyện gì hay sao?

Nói thì nói vậy, vấn đề là Giang Nghĩa và Lâm Chí Cường, lại có quan hệ gì với tổng phụ trách.

Đường Văn Chương phát hiện mình thật sự càng lúc càng không hiểu Giang Nghĩa. Đăng sau người đàn ông này, rốt cuộc còn có thân phận gì?

Lâm Chí Cường nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: “Anh bây giờ còn 18 phút, thời gian không còn nhiều nữa; đón người về, anh chỉ mất chức; không đón được người về, nếu để tôi đích thân đi đón, vậy cái anh mất khả năng là mạng!”

Dọa ghê rồi.

Nhưng Đường Văn Chương lại rất tin.

Thân phận địa vị của tổng phụ trách vô cùng cao, cho dù là thống soái của Đông Vực thấy cũng phải cúi đầu, không dám thở mạnh, huống chỉ là phó thống soái như anh ta?

Đường Văn Chương rất hối hận.

Vì sự hiếu thắng cậy mạnh nhất thời, gây ra phiền phức không cần thiết cho mình.

Mày nói xem mày đang yên đanh lành tại sao lại đi trêu chọc gia đình Đinh Nhị Tiến chứ?



Thiệp mời đó anh ta cũng xem rồi, quả thật là thật, nhưng anh ta tại sao lúc đó cứ nói là giả? Anh ta không nghĩ xem, có thể được tổng phụ trách mời, vậy nhất định là có nguyên nhân.

Bây giờ thì hay rồi, sự việc nháo tới mức này, căn bản không thể thu dọn được.

Có thể đón người trở về, vậy chỉ là mất chức; không đón được người về, ngay cả mạng cũng mất.

Đường Văn Chương đau khổ không thôi.

Anh ta vội vàng nói: “Đón, tôi bây giờ sắp xếp người đón gia đình Đinh Nhị Tiến tới đây!”

Không dám sơ ý.

Đường Văn Chương lập tức gọi điện cho cảnh sát dưới trướng, lớn tiếng gầm lên: “Lệnh cho các người, trong mười lăm phút hộ tống gia đình Đinh Nhị Tiến an toàn tới hiện trường buổi lê!”

“Á? Phó thống soái, ngài không phải nói bọn họ muốn phá hỏng buổi lễ hay sao?”

“Cậu bớt phí lời cho tôi, làm theo lệnh của tôi! Đúng rồi, tháo còng tay ra cho tôi, khách sáo, cung kính đưa về, ngay bây giờ, tốc độ càng nhanh càng tốt, nghe rõ chưa?”

“Nghe… nghe rõ rồi.

Cúp máy, Đường Văn Chương nhìn sang Lâm Chí Cường: “Trưởng quan Lâm, như vậy có thể rồi chứ?”

Lâm Chí Cường hừ lạnh một tiếng: “Có thể hay không, bây giờ còn chưa biết, phải xem hiệu suất làm việc của người dưới trướng của anh như nào.”

Nói xong, Lâm Chí Cường dẫn người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play