CHƯƠNG 1424

“Cậu…”

“Cậu tại sao không nói cho tôi cậu là thật?”

Giang Nghĩa dở khóc dở cười, nhún vai: “Bởi vì tôi cũng không biết phải thừa nhận như nào mới tốt. Huống chi, tại sao phải thừa nhận? Tôi cảm thấy diễn với anh một vở kịch thật sự rất thú vị, kiếp này của tôi chưa từng chơi vui như vậy.”

Chơi?

Vui?

Khổng Liên Đằng cảm thấy trí thông minh của mình bị người ta hung hăng giẫm đạp.

Khóc không ra nước mắt.

Anh ta tức tới cả người run rẩy, muốn chửi cũng không biết phải chửi thế nào, anh ta cả đời lừa đảo không biết bao nhiêu người, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta lừa thảm như vậy.

Sau đó, Giang Nghĩa còn xát muối vào vết thương của anh ta: “Cái đó, anh Khổng, chúng ta đã nói trước rồi, tôi phối hợp diễn kịch với anh, sau khi xong việc anh phải chia cho tôi 3 tỷ, đừng có quên nha.”

Khổng Liên Đằng tức giận đến méo mặt, chưa nói đến chuyện anh ta bị chơi xỏ, còn muốn đòi ba mươi tỷ?

Ha ha, có ngu mới đưa.

Vừa định hống hách với Giang Nghĩa vài câu, cửa lại được mở ra vào đúng lúc này, Viên Thái cầm bản hiệp nghị vừa mới hoàn thành xong bước đến cười nói: “Giám đốc Giang, xin lỗi vì đã để ngài phải đợi lâu, tôi đã làm xong bản hiệp nghị, ngài xem xem có chỗ nào cần phải sửa không?”

Ông ta khép nép đặt bản hiệp nghị trước mặt Giang Nghĩa.



Giang Nghĩa cầm lấy bản hiệp nghị, hờ hững lướt nhìn, vừa xem vừa nói: “Được rồi, trên cơ bản thì bản hiệp nghị này không có vấn đề gì. À đúng rồi ông chủ Viên, tôi có một chuyện muốn bổ sung thêm.”

“Mời ngài nói.”

“Lần này tôi ký hiệp nghị với ông ngay cả một đồng tiền cũng không nhận, chưa nhắc đến lợi ích gì. Cho nên ông chủ Viên, nếu như ông muốn tặng quà làm lợi ích trước, vậy thì đó là làm trái với hiệp nghị, tôi sẽ không thực hiện, mong ông ghi nhớ kỹ điểm này.”

Sắc mặt Viên Thái liền thay đổi: “Chuyện này…”

Ông ta nhìn Đinh Hoàng Liễu và Đinh Hồng Diệu, lúc nãy mình đã đưa cho hai người bọn họ hai hộp đồ trang sức tinh xảo, dựa theo cách nói của Giang Nghĩa, mình làm như vậy là trái với hiệp nghị.

Phải lấy lại thôi.

Lồng ngực Đinh Hoàng Liễu phập phồng, vô cùng tức giận.

Chưa kể đến chuyện không thể nhìn thấy trò cười, vậy mà ngay cả một món quà gặp mà cũng không thể nhận. Giang Nghĩa ơi là Giang Nghĩa, cậu đúng là tàn nhẫn.

“Lấy đi.”

Đinh Hoàng Liễu trực tiếp ném hộp đồ trang sức lên trên bàn, Đinh Hồng Diệu cũng bất động thanh sắc đặt đồ trang sức lên trên bàn.

Lúc nãy lấy bao nhiêu thì bây giờ phải ói ra bấy nhiêu.

Một món cũng không thể mang đi.

Viên Thái cười nói: “Cảm ơn cô cả Đinh đã thông cảm cho.”

Trong lòng Đinh Hoàng Liễu vô cùng tức giận, thông cảm à? Thông cảm cái đầu ông đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play