CHƯƠNG 1415

Giang Nghĩa đồng ý nói: “Có vài phần giống, bạn của tôi cũng hay lấy điều này ra trêu tôi, có điều ông anh này, anh nói những điều này với tôi làm cái gì?”

Khổng Liên Đằng đã cười: “Nói những điều này với cậu, là muốn giới thiệu một vụ làm ăn phát tài lớn cho cậu! Nếu cậu chịu làm, sau khi xong việc cho cậu 3 tỷ!”

3 tỷ?

Loại chuyện này, nghe thoáng cái là không giống chuyện tốt đẹp gì rồi.

Giang Nghĩa cố ý giả bộ rất kinh ngạc: “Chuyện tốt gì?”

Khổng Liên Đằng nhìn xung quanh: “Ở đây đông người phức tạp, đi, chúng ta tới nhà hàng ở bên ngoài bao một phòng, ngồi xuống từ từ nói.”

“Được!”

Sau đó, Giang Nghĩa và Khổng Liên Đằng cùng nhau đi tới một nhà hàng, đi vào phòng bao, gọi món.

Khổng Liên Đằng hỏi: “Còn chưa biết cậu tên gì?”

Giang Nghĩa suy nghĩ một lát: “Tôi tên… Tưởng Thúc.”

“Ừ, cậu em Tưởng, chỗ tôi có một vụ làm ăn, vừa rồi cũng nói với cậu rồi, sau khi xong việc chia cho cậu 3 tỷ, xem cậu có nguyện ý làm không.”

Giang Nghĩa hỏi: “Trong thiên hạ có chuyện tốt này sao? Chắc không phải là chuyện giết người phóng hỏa chứ?”

“Chậc, nghĩ đi đâu thế? Tuyệt đối an toàn, không có bất cứ rắc rối gì.”



“Ồ? Vậy có chút thú vị, nói nghe thử.”

Khổng Liên Đằng đè thấp âm thanh nói: “Tôi muốn nhờ cậu đóng giả một người.”

“Ai?”

“Giang Nghĩa!”

“Khụ khụ…” Giang Nghĩa suýt nữa phì cười, kêu anh đóng giả chính mình? Ha ha, sống hơn 20 năm, vẫn là lần đầu tiên đụng phải chuyện thú vị như này.

Anh hỏi: “Cụ thể phải làm như nào?”

Khổng Liên Đằng nói: “Sự việc rất đơn giản, cậu đóng giả Giang Nghĩa, tôi là trợ lý của cậu. Sau đó hai chúng ta tới trang sức Trường Hòa ký hợp đồng, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó; tiền ký hợp đồng, cậu trực tiếp lấy đi, tôi không lấy một đồng.”

“Sau đó, cậu dẫn người của trang sức Trường Hòa đi chọn mua đá thô.”

“Cậu cũng không cần cố gắng chọn, chọn tùy ý, để bọn họ bỏ ra số tiền lớn để mua, chỉnh chết trang sức Trường Hòa, xong rồi thì chúng ta rời đi.”

Giang Nghĩa nghe vậy, không vui lòng mà nói: “Đây không phải là hại người hay sao? Người ta sẽ tha cho chúng ta sao?”

Khổng Liên Đằng cười ha hả: “Cậu em Tưởng cậu có phải ngốc không? Cậu là đóng giả làm Giang Nghĩa đi lừa ăn lừa uống, ký hợp đồng, chỉnh người ta, đợi tới khi bọn họ phản ứng lại, chúng ta sớm đã chạy rồi; bọn họ chỉ cho rằng là lỗi của tên Giang Nghĩa kia, tất cả trách nhiệm đều do một mình Giang Nghĩa gánh, tôi và cậu có phiền phức gì chứ?”

Giang Nghĩa ngộ ra: “Cũng tức là, lợi ích chúng ta lấy, tội thì để Giang Nghĩa gánh!”

“Chính là đạo lý này!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play