Tôn Tuấn Phong đưa Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đến trước một chiếc xe hơi màu đen.

"Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đưa hai người đi ăn cơm trưa trước, sau đó nghỉ ngơi một lát, đến chiều sẽ lại cùng bên kia bàn bạc chuyện."

"Ừ."

Đinh Thu Huyền thực sự đói bụng, nên không từ chối.

Xe đưa ba người tới lối vào của khách sạn lớn nhất vùng Nham Thái, khách sạn Tẩm Nguyên.

Nhóm ba người lần lượt đi vào khách sạn và ngồi vào chỗ ngồi đã đặt trước.

Tôn Tuấn Phong lấy thực đơn đưa cho Đinh Thu Huyền tùy ý gọi món, anh ta mời.

Suốt chặng đường, anh ta đều thể hiện dáng vẻ của một "quý ông đoan chính", không hề vượt quá bổn phận, điều này làm cho Đinh Thu Huyền cảm thấy có chút không nhận ra anh ta.

“Có lẽ là do hôm qua bị Giang Nghĩa dạy dỗ một trận nên biết điều đây?” Đinh Thu Huyền thầm nghĩ bụng, không nói ra.

Gọi một bàn đồ ăn xong, cả ba cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Đang lúc ăn thì thấy một người dẫn chương trình mặc vest và thắt cà vạt bước lên sân khấu ở giữa khách sạn, sau khi chỉnh lại micro, cười híp mắt nói: “Các quý ông, quý bà, chúc mọi người buổi trưa vui vẻ.”



Đinh Thu Huyền tò mò quay đầu lại nhìn.

Phát hiện thấy bên cạnh người dẫn chương trình có kê một cái bàn, trên bàn có một cái tủ kính, bên trên phủ một tấm vải lớn màu đỏ thẫm.

Không biết trong đó có thứ hiếm lạ gì.

Người dẫn chương trình nói: "Lời đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã nhín thời gian bận rộn để đến đây tham gia buổi đấu giá hôm nay. Tại đây, tôi thay mặt cho ban tổ chức xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả mọi người."

Đinh Thu Huyền sững sờ: "Bán đấu giá?"

Cô nhìn về phía Tôn Tuấn Phong: "Trò gì nữa đây?"

Tôn Tuấn Phong vuốt vuốt tay: "Tôi cũng không rõ, tôi chỉ đặt trước chỗ ăn trưa ở đây thôi. Thật tình cờ, lại gặp phải hoạt động người ta tổ chức."

Nói thì nói như vậy, nhưng không ai để ý thấy khóe miệng Tôn Tuấn Phong lộ ra nụ cười nham hiểm khó nhận thấy.

Tất cả những thứ này đều do anh ta trù tính trước.

Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Tin rằng mọi người đều nóng lòng muốn xem vật phẩm đấu giá. Vâng, tôi cũng không nói nhiều lời thừa thãi. Vào vấn đề chính thôi!"

Anh ta đưa tay vén tấm vải đỏ trên tủ kính bên cạnh lên.

Ngay lập tức, ánh hào quang sáng rực!



Bên trong tủ kính là một chiếc vòng cổ phỉ thúy trong suốt muôn màu muôn sắc, trải qua khúc xạ của ánh đèn sẽ phát ra từng làn tia sáng chói lọi.

Trong tích tắc, những người phụ nữ có mặt ở đó không kìm được vui mừng mà hét lên.

Một chiếc vòng cổ đẹp như vậy, thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn có được?

Ngay cả một người phụ nữ không có yêu cầu đặc biệt về đồ trang sức như Đinh Thu Huyền, đôi mắt vẫn đầy mong đợi sau khi nhìn thấy chiếc vòng cổ phỉ thúy.

Phụ nữ mà, trời sinh không cưỡng lại nổi đồ trang sức.

Tất cả những điều này đã được Tôn Tuấn Phong nhìn thấy, anh ta đã sớm biết ở đây sẽ có một cuộc đấu giá vòng cổ bằng phỉ thúy, để lấy lòng Đinh Thu Huyền, anh ta đã đặc biệt đặt địa điểm ăn cơm ở đây.

Chỉ cần có thể mua được chiếc vòng cổ và tặng cho Đinh Thu Huyền, không tin cô còn có thể giữ được sự dè dặt.

Đào tường.

Còn là tường xinh đẹp như vậy, phải bỏ tiền và đặt cả tâm trí vào đó.

Người dẫn chương trình nói: "Chủ nhân ban đầu của chiếc vòng cổ phỉ thúy này là một cụ ông chín mươi tuổi. Tuần trước người yêu cụ đã qua đời. Chiếc vòng cổ này là minh chứng cho tình yêu cả đời họ, đã đồng hành cùng họ không biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông."

"Giờ đây, ông cụ đem chiếc vòng cổ này ra bán đấu giá, không chỉ là vì tiền, mà càng mong muốn hơn là truyền lại tình yêu chân thành này, mong rằng người đàn ông mua được chiếc vòng cổ này có thể tặng cho người phụ nữ mình yêu nhất, nắm tay nhau đến trọn đời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play