CHƯƠNG 1410

Giang Nghĩa rất bình tĩnh nói những lời này, giống như không có gì ghê gớm.

Nhưng Trịnh Bác Dương nghe vào trong tai, cảm thấy cả thế giới tràn ngập ánh nắng, Giang Nghĩa giống như mặt trời sáng lấp lánh ở trước mắt anh ta!

Bụp một tiếng, Trịnh Bác Dương trực tiếp quỳ xuống!

“Ặc, cậu đây là?” Giang Nghĩa kinh ngạc.

Trịnh Bác Dương hối hận nói: “Giang thần y, người nên xin lỗi là tôi mới đúng! Nếu không phải tôi chấp mê bất ngộ, tin lời gièm pha, mẹ tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn như vậy.”

“Nếu tôi có thể chọn tin lời của anh, chứ không phải nghe những lời của kẻ gian như Thạch Khoan, có lẽ mẹ tôi sớm đã được cứu rồi.”

“Giang thần y, anh không chỉ không trách tội tôi, còn vào lúc tôi nguy cơ nhất đứng ra, cứu mẹ của tôi, còn cứu tôi một mạng. Anh là ba mẹ tái sinh của tôi, là mặt trời trong cuộc đời của tôi.”

“Tôi xin thề, từ nay về sau, cái mạng của Trịnh Bác Dương là của Giang thần y, anh muốn lấy đi lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối không nói hai lời!”

Anh ta vừa nói vừa khóc, hai cảm xúc vui sướng và hối hận không ngừng xoắn lấy ở sâu trong tim.

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, đưa tay đỡ anh ta đứng lên.

“Đừng nói quyết tuyệt như vậy, tôi là một bác sĩ, chữa bệnh cứu người là lẽ hiển nhiên.”

“Bác Dương, cậu cũng học y, hy vọng cậu sau này cũng có thể lấy chuyện này làm bài học. Nhớ kỹ, bác sĩ cứu người, thiên kinh địa nghĩa, đừng bị danh lợi điều khiển.”



“Đây mới là hành vi của đàn ông!”

Trịnh Bác Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, thưa ngài.”

Anh ta lau nước mắt, nói: “Lần này Thạch Khoan hại tôi thảm như vậy, là để lấy một vài cơ quan nội tạng trên người tôi, tôi bây giờ đi tố cáo ông ta, cho ông ta ngồi tù cả đời!”

Giang Nghĩa hơi nhíu mày: “Chuyện này cậu trước tiên đừng vội nói.”

“Á? Tại sao?”

“Thạch Khoan là một con cá to, bây giờ chưa phải lúc thu lưới. Bác Dương, cậu có thể tới đội cảnh sát nói chi tiết những chuyện cậu gặp phải trong ngày hôm nay với đội trưởng Tạ, còn những chuyện còn lại, giao cho phía cảnh sát làm, cậu đừng nhúng tay.”

Nói xong, Giang Nghĩa để một cái thẻ ngân hàng vào trong tay Trịnh Bác Dương: “Thẻ này không có mật khẩu, bên trong có 1.5 tỷ, coi như tôi cho cậu vay, đợi cậu sau này có tiền thì trả cho tôi sau. Bây giờ chuyện cậu phải làm, là một lòng một dạ chăm sóc mẹ cậu, để bà ấy hoàn toàn khỏe lại.”

Trịnh Bác Dương sững người.

“Không, số tiền này tôi không thể nhận.”

“Giang thần y, anh chữa khỏi cho mẹ tôi, đã là giúp đỡ lớn nhất đối với tôi, tôi còn lấy tiền của anh nữa thì không ổn rồi.”

Anh ta muốn trả lại chiếc thẻ ngân hàng.

Giang Nghĩa lườm anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi muốn cho cậu tiền sao? Còn không phải vì cậu nghèo hay sao?”

Bàn tay đưa ra của Trịnh Bác Dương dừng lại.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Mẹ cậu bệnh nặng mới khỏi, cần rất nhiều thuốc bổ, đồ tẩm bổ để điều tiết cơ thể, khôi phục sức khỏe. Cậu nghèo như vậy, lấy gì để chăm sóc mẹ cậu? Tới lúc đó vì không có tiền mua đồ bổ dẫn tới mẹ cậu lại bệnh lại, không phải mất nhiều hơn được hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play