CHƯƠNG 1396

Lần trước bọn họ đều hiểu lầm Giang Nghĩa.

Nhưng Giang Nghĩa thật sự là một người tốt sao?

Mọi người xì xào, không ai nói rõ được, tóm lại ở trong lòng của đại đa số mọi người, bọn họ vẫn thà chọn tin Thạch Khoan chứ không tin Giang Nghĩa.

Nhìn thấy Trịnh Bác Dương ngu xuẩn như vậy, Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, đứng dậy nói: “Những gì tôi muốn nói đều nói xong hết, Trịnh Bác Dương, cậu tự mình cẩn thận.”

Nói xong, Giang Nghĩa xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Nghĩa, trong lòng Trịnh Bác Dương vừa tức vừa khẩn trương.

“Phì, cái thứ gì đâu!”

Ở trong lòng Trịnh Bác Dương, Thạch Khoan là lão tiền bối có tâm địa lương thiện, còn là cứu tinh duy nhất có thể khiến mẹ anh ta khỏi bệnh, anh ta sao có thể cho phép Giang Nghĩa tùy ý sỉ nhục, phỉ báng chứ?

Trịnh Bác Dương cũng không thể yên tâm đọc sách nữa, khẽ thở dài, cũng rời khỏi thư viện.

Anh ta trực tiếp rời khỏi trường về nhà.

“Bác Dương về rồi à?” Bảo mẫu trong nhà đi tới giúp Trịnh Bác Dương để cặp sách xuống.

Trịnh Bác Dương đi thẳng vào phòng trong, ngồi ở bên giường, nhìn mẹ nằm ở trên giường, trong lòng rất lo lắng.

Ba của anh ta mất sớm, từ trước đến nay đều là mẹ của anh ta nuôi anh ta khôn lớn.



Mẹ của anh ta có bệnh thâm niên, lúc trẻ còn đỡ, không có ảnh hưởng quá lớn, bây giờ tuổi tác lớn rồi, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng.

Nửa năm gần đây thì nghiêm trọng tới mức không thể xuống được giường.

Dựa theo tình hình này mà ác hóa nữa, không tới một tháng, đoán chắc sẽ chuẩn bị lo hậu sự.

Bản thân Trịnh Bác Dương học y, anh ta biết tính nghiêm trọng của tình trạng, rất có khả năng mẹ của anh ta không sống qua khỏi tháng này.

Vậy nên anh ta mới lo lắng như vậy.

“Bác Dương ~ ~”

“Mẹ.”

Trịnh Bác Dương nắm lấy tay của mẹ, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn ăn gì không? Con đi mua cho mẹ.”

“Mẹ không muốn ăn gì cả, Bác Dương, mẹ muốn nói với con, ngày tháng của mẹ không còn nhiều nữa, đợi sau khi mẹ đi rồi, con phải cố gắng chăm sóc bản thân.”

“Mẹ, sẽ không đâu, mẹ đừng nói những lời không may mắn như vậy. Con đã liên lạc với bác sĩ Thạch Khoan, ông ấy nói có cách chữa khỏi bệnh của mẹ, đang nghiên cứu đơn thuốc, rất nhanh thì sẽ có kết quả.”

“Haizz, Bác Dương, tình trạng của mẹ bản thân mẹ còn không rõ hay sao? Con đừng làm phiền người ta nữa.”

“Sẽ không đâu, không làm phiền.”

Càng nói càng đau lòng, nước mắt của Trịnh Bác Dương rơi không ngừng.

Lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play