CHƯƠNG 1394

Đại học y dược, thư viện.

Giang Nghĩa đường hoàng đi vào, xuyên qua những dãy bàn học, cuối cùng ngồi ở vị trí đối diện với một nam sinh đeo mắt kính.

Nam sinh đó cũng không ngẩng đầu mà nói: “Xin lỗi bạn, chỗ này của bạn đã có người rồi, xin hãy đổi chỗ khác.”

Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Trịnh Bác Dương, tôi chỉ nói mấy câu với cậu, sẽ không ngồi lâu.”

Nam sinh đeo mắt kính ở đối diện chính là ‘mục tiêu’ Trịnh Bác Dương.

Anh ta tò mò ngẩng đầu liếc nhìn, sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa, đầu tiên là sững người, sau đó cười lạnh hai tiếng đầy khinh thường.

“Tôi tưởng là ai, thì ra là anh Giang Nghĩa – giám đốc thu mua của Star Jewelry danh tiếng lẫy lừng.”

“Cậu biết tôi sao?”

“Đương nhiên, anh lần trước tới trường của chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể có người không biết?”

Lần trước, Giang Nghĩa ở trước mặt mọi người vạch trần Thạch Khoan, kết quả bị hiệu trưởng và sinh viên giảng viên toàn trường đuổi đi.

Gây ra động tĩnh thật sự rất lớn.

Giang Nghĩa nói: “Chuyện lần trước đã chứng minh, là tôi đúng.”

Trịnh Bác Dương gật đầu: “Đúng vậy, sau chuyện đó có rất nhiều bạn học bị bệnh, thuốc đó quả thật có vấn đề, hiệu trưởng Thang cũ cũng nói rõ nguyên do với mọi người, nhưng…”



Anh ta nhìn Giang Nghĩa: “Tôi không tin.”

Không tin ư?

Giang Nghĩa hỏi: “Cậu không tin cái gì?’

“Tôi không tin nhân phẩm của anh.” Trịnh Bác Dương nói: “Sau chuyện đó tôi cũng đã tìm hiểu, thật sự căn bản không phải lỗi của ông Thạch Khoan. Ông ấy quả thật là muốn tặng thuốc cho chúng tôi, đối tốt với chúng tôi, đơn thuốc mà ông Thạch Khoan cho cũng không có vấn đề gì, tất cả đều là lỗi của công ty chế thuốc.”

“Sự thật cũng chứng minh như vậy, phía cảnh sát bắt được quản lý của công ty chế thuốc, trị tội nhưng ông Thạch Khoan lại bình an vô sự.”

“Điều này chứng tỏ ông Thạch Khoan không có vấn đề gì.”

Giang Nghĩa nghe xong thì lắc đầu cười khổ.

Phía cảnh sát chưa ra tay với Thạch Khoan, không phải vì Thạch Khoan vô tội, mà vẫn chưa tới lúc xử lý Thạch Khoan.

Thằng nhóc trẻ tuổi này, đầu óc quá đơn giản rồi.

“Đồng thời…” Trịnh Bác Dương chỉ vào Giang Nghĩa rồi nói: Tôi cảm thấy xấu hổ về hành vi của anh.”

“Hả?”

“Anh nghĩ rằng túm được một chút điểm yếu của ông Thạch Khoan thì có thể đánh ngã ông ấy sao? Ha ha, anh cũng ngây thơ quá rồi! Trên đời này tà không thắng được chính, Giang Nghĩa, loại gian thương không chuyện ác gì không làm như anh, tôi khuyên anh làm người đừng có ý nghĩ xấu đối với ông Thạch Khoan.”

Giang Nghĩa thật sự cạn lời.

Người trẻ tuổi đầu năm nay đều như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play