CHƯƠNG 1372

Đây rõ ràng là cố ý sỉ nhục Giang Nghĩa.

Mặc kệ người khác nghĩ như nào, dù sao chuyện nếu xảy ra ở trên người Đinh Hoàng Liễu, chắc chắn sẽ chọc người ta tức đến trở mặt tại chỗ rồi bỏ đi, từ đó tuyệt giao với Đinh Phong Thành.

Đúng là ức hiếp người quá đáng!

Sắc mặt của Giang Nghĩa rất bình tĩnh, không hề có biểu cảm gì, theo rất nhiều người thấy, anh là đã tức giận rồi.

Đặc biệt là Đinh Thu Huyền.

Cô không dễ gì mới thúc tiến được việc hòa giải của Đinh Phong Thành và Giang Nghĩa, có khoảng thời gian tiếp xúc hòa bình này, vậy nên tuyệt đối không thể vì một chiếc bánh kem mà trở mặt thành thù.

Đặc biệt còn là dưới tiền đề Đinh Phong Thành muốn làm việc tốt.

“Chồng…”

Đinh Thu Huyền muốn giải thích mấy câu cho Đinh Phong Thành, nhưng lại không biết mở miệng thế nào mới được.

Ở bên kia, Đinh Phong Thành rất xấu hổ mà đi từ trên sân khấu xuống, nhìn mảng bánh kem vỡ đầy đất, mấy lần mở miệng cũng không nói ra được.

Anh ta rất tức giận, cũng rất buồn.

Rõ ràng muốn cảm ơn sự giúp đỡ từ trước tới nay của Giang Nghĩa đối với anh ta, tại sao lại biến thành như này?

Anh ta thật là quá vô dụng, làm cái gì cũng không xong, chút chuyện nho nhỏ như này cũng làm không tốt, anh ta thật sự là một phế vật!



Sự tự tin vừa mới xây dựng đó của Đinh Phong Thành lập tức bị đả kích nặng nề.

“Giang Nghĩa, tôi…”

Đinh Phong Thành kiên trì muốn nói hai câu, nhưng Giang Nghĩa lại giơ tay ra ý bảo anh ta yên lặng.

Không cần, cái gì cũng không cần nói, còn có gì để nói chứ?

Giang Nghĩa đứng dậy chỉnh áo sơ mi, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nín thở, biết dưới vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nghĩa nhất định là nội tâm đang sôi sục.

Anh sẽ làm cái gì?

Bỏ đi, hay là ra tay đánh Đinh Phong Thành?

Đinh Thu Huyền vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn Giang Nghĩa, cô thật sự không muốn nhìn thấy giữa người nhà làm khó lẫn nhau, Đinh Phong Thành và Giang Nghĩa đều là người nhà của cô, một người là anh hai, một người là chồng.

Ông trời ơi, tại sao ông lại ác như vậy?

Khi tất cả mọi người đều cho rằng sẽ cho một cơn gió mưa máu ập tới, gương mặt đanh lại đó của Giang Nghĩa đột nhiên ‘tan’ ra, phì một tiếng, Giang Nghĩa đã cười!

Cười sao?

Lúc này còn cười được?

Anh đang làm cái gì?

Giang Nghĩa nhìn Đinh Phong Thành, cười xấu xa nói: “Phong Thành anh thật sự được đấy, dùng phương thức đặc biệt như vậy để cảm ơn tôi, ngay cả tôi cũng rất bất ngờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play