CHƯƠNG 1312

“Chờ sau khi tôi hoàn thành rồi trở về khu Giang Nam lấy lại danh dự cũng không muộn.”

“Cho nên Weiss, bây giờ tôi rất thiếu người, cậu nhanh chóng dưỡng thương khôi phục lại rồi đến thủ đô giúp đỡ tôi.”

Weiss gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi, ông Rết cứ yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng khôi phục.”

“Được, tôi chờ tin tức của cậu.”

Điện thoại liền cúp máy.

Weiss dựa vào tường, tiếp tục nhìn trần nhà.

Bởi vì sai lầm của anh ta mà ông Rết không thể không thay đổi chiến lược, còn phải trích ra lợi ích cho gia tộc lớn ở thủ đô để có thể đổi lấy mảnh đất sinh tồn.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh ta.



Weiss siết chặt tay, nghiến răng nói: “Giang Nghĩa, cậu đã hại tôi thê thảm như thế, làm hại ông Rết mất đi chiến lược trọng tâm, mối thù này tôi không thể nào bỏ qua như thế.”

“Tôi sẽ đến thủ đô, nhưng mà trước đó, Giang Nghĩa, tôi muốn cậu phải trả một cái giá đắt.”

Weiss đã quyết định trước khi rời khỏi khu Giang Nam, anh ta phải trả đũa Giang Nghĩa thật tàn nhẫn, cho dù ông Rết đã liên tục dặn dò anh ta không cần phải tiếp tục dây dưa với Giang Nghĩa nữa.



Xế chiều.

Ở cửa chi nhánh Star Jewelry có một chiếc xe hơi dừng lại.

Của xe mở ra, Đinh Thu Huyền bước ra từ trong xe, đi đến trước mặt Giang Nghĩa.

“Ông xã, đang yên đang lành sao anh đột nhiên lại kêu em đến cửa hàng Star Jewelry vậy?”

Giang Nghĩa mỉm cười, anh cũng không nói với Đinh Thu Huyền nghe chuyện liên quan đến chức vụ tổng giám đốc mới, anh chuẩn bị cho vợ mình một niềm vui vô cùng to lớn.

Anh hắng giọng: “Công ty đang tổ chức hoạt động, có một lô trang sức mới được bán giảm giá. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, anh gọi em đến đây là muốn thông qua giá ưu đãi nội bộ mà mua cho em một bộ trang sức, đi vào trong xem thử đi?”



Có người phụ nữ nào mà không thích trang sức chứ?

Huống hồ gì Đinh Thu Huyền biết Giang Nghĩa là giám đốc thu mua của Star Jewelry, cũng biết gần đây Giang Nghĩa kiếm được không ít tiền, cho nên cô cũng không muốn phải tiết kiệm cho anh.

Nhiều năm như thế, Đinh Thu Huyền đã phải sống khổ cực, sống cô độc trong năm năm, bây giờ đã đến lúc để Giang Nghĩa bỏ ra chút sức.

“Hừ, coi như anh có lương tâm.”

Hai người nắm tay đi vào trong cửa hàng trang sức.

Bọn họ trực tiếp đi lướt qua lầu một, hai người đi lên trên lầu hai ngắm nhìn những món đồ trang sức có giá trị liên thành.

Trước kia, Đinh Thu Huyền căn bản không dám lên đây.

Mỗi một món đồ trang sức ở đây đều có giá từ hàng chục tỷ đồng, rất đắt đỏ, đi vào bên trong, đâu đâu cũng nhìn thấy những món trang sức có giá hàng chục tỷ đồng.

Cả lầu hai bộc lộ ra một chữ: đắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play