CHƯƠNG 1307

Gặp phải hoạn nạn như chim lìa cành.

Vốn dĩ bọn họ đến với nhau là bởi vì lợi ích, bây giờ không còn lợi ích nữa, còn không chịu đường ai nấy đi à? Cũng không ai tiếp tục bán mạng cho Viên Triệu Hào, mọi người đều muốn dùng tiền để đảm bảo sự an toàn của mình.

Huống hồ gì số tiền mà Giang Nghĩa kêu bọn họ nhả ra cũng không phải là quá đáng, vẫn còn có thể chấp nhận được.

Ai bòn rút nhiều thì nôn ra nhiều một chút, ai bòn rút ít thì nôn ra ít một chút, dù sao thì mọi người đều chấp nhận con số mà Giang Nghĩa đưa ra.

Từ chuyện này có thể nhìn ra Giang Nghĩa nắm số liệu vô cùng chính xác, nếu không thì cũng không có khả năng đối xử khác biệt với đám người bọn họ.

Tất cả bọn họ đều phải giơ tay đầu hàng.

Cuối cùng còn lại hai người, là Viên Triệu Hào và Thường Dương.

Mấy năm nay, Thường Dương rút tiền không ít, nhưng nếu muốn ông ta nôn ra mười lăm tỷ thì có hơi quá đáng, đây gần như là bắt ông ta nôn ra tất cả số tiền mà ông ta kiếm được.

Nếu như ông ta cũng giống như người khác, chỉ có ba tỷ hoặc một tỷ năm trăm triệu thì ông ta đã sớm nhận thua.

Kêu ông ta bỏ ra mười lăm tỷ là chuyện không thể nào.

Đây chính là sự phân biệt đối xử của Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa biết mười lăm tỷ là nhiều, nhưng Thường Dương và người khác không giống nhau. Cùng lắm thì người khác chỉ nghe lệnh của Viên Triệu Hào, làm chó săn cho người ta, nhưng Thường Dương thì khác, Thường Dương và Viên Triệu Hào là đồng bọn, là bộ não của Viên Triệu Hào.



Có rất nhiều kế hoạch đều là do Thường Dương suy nghĩ.

Đối với loại người này, nhất định phải xử lý thẳng tay.

“Thời gian của tôi không nhiều đâu, hai người suy nghĩ như thế nào, cứ nói thẳng ra đi.” Giang Nghĩa lạnh lùng hỏi.

Viên Triệu Hào và Thường Dương ngồi cùng nhau, nét mặt hai người rất khó coi.

Chắc chắn là bọn họ sẽ không muốn ngồi tù, nhưng kêu bọn họ nôn hết số tiền mấy năm nay mình rút ra, bọn họ khó mà chấp nhận được. Băn khoăn một hồi vẫn không quyết định được, một câu cũng không chịu nói.

Giang Nghĩa đứng dậy: “Xem ra các người có chết cũng còn mạnh miệng, vậy thì chúng ta gặp nhau trên tòa đi.”

Anh giũ giũ áo, đi đến cửa phòng họp.

Vừa mới bước được vài bước, Viên Triệu Hào liền đứng dậy: “Được, tôi chịu thua.”

Một câu nói liền để Giang Nghĩa dừng bước.

Không cần phải nói thêm gì nữa, trận chiến ác liệt này đã kết thúc bởi sự thắng lợi của Giang Nghĩa, Viên Triệu Hào hai tay ôm đầu, cả người nằm dài trên bàn rơi nước mắt.

Ông ta phải nộp tiền bồi thường ba mươi tỷ.

Đó chính là số tiền mà ông ta đã để dành trong nhiều năm, bây giờ đều phải nôn ra toàn bộ, trong lòng đau đớn, chua xót, trái tim mệt mỏi.

Ngay cả Viên Triệu Hào cũng đã bày tỏ thái độ, Thường Dương bên cạnh không còn gì để nói, cũng đồng ý dùng tiền loại trừ tai họa, đồng ý bồi thường mười lăm tỷ để không cần phải ngồi tù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play