CHƯƠNG 1242

Giang Nghĩa cười xấu xa nói: “Chỉ ghi nhớ trong lòng là xong rồi à?”

“Vậy anh còn muốn làm gì?”

“Ừm… anh muốn buổi tối…”

Không đợi Giang Nghĩa nói xong, Đinh Thu Huyền biết anh muốn nói gì, vội vàng đưa tay bịt miệng của anh lại: “Trời ạ, nhiều người như vậy, anh sao không biết ngại chứ? Có biết xấu hổ không.”

Giang Nghĩa ho một tiếng, tách tay của Đinh Thu Huyền ra: “Vậy em đồng ý đi?”

“Đã bảo anh đừng nói nữa, anh còn nói thì em không đếm xỉa tới anh nữa.”

“Được, anh không nói, chúng ta mau chóng ăn xong cơm về nhà.”

“Anh! Hừ!”



Hai người thì tình tứ, mọi người xung quanh thì chúc mừng Đinh Trung, Đinh Nhị Tiến, mọi chuyện rõ ràng tốt đẹp như vậy, chỉ có hai anh em Đinh Hồng Diệu rất ngại ngùng.

Bọn họ tới đây là để phá, bây giờ xem ra, không phá được, bản thân còn trở thành thằng hề, khiến người khác chê cười.

Một lần nữa, Đinh Hồng Diệu thua trong tay Giang Nghĩa.

Không phục không được.

Được Đinh Nhị Tiến dìu, Đinh Trung ngồi ở ghế chủ vị, ông ta ngẩng đầu nhìn Đinh Hồng Diệu, hỏi với giọng rõ ràng: “Hồng Diệu, Hoàng Liễu, hai đứa sao không ngồi xuống ăn cơm?”

Đinh Hồng Diệu lạnh mặt nói: “Công ty còn có việc, chúng cháu không ở lại ăn cơm nữa.”

Đinh Trung gật đầu: “Phải, công ty lắm việc, là gia chủ chắc chắn rất bận, có điều Hồng Diệu cháu yên tâm, rất nhanh sẽ có người thay cháu đảm nhận vị trí gia chủ mệt người này, cháu về sau chỉ cần an nhàn hưởng phúc là được.”

Đinh Hồng Diệu cười lạnh ba tiếng: “Được, vậy cháu đợi ngày hưởng phúc an nhàn.”

Nói xong, anh ta xoay người rời đi, không nán lại nữa.

Đinh Trung vỗ nhẹ vào bàn, thấp giọng nói: “Chúng ta chờ xem!”



Xoay đầu lại, ông ta nói với mọi người: “Kệ nó, nào, chúng ta cạn một ly.”

Đinh Trung hóa giải mâu thuẫn nhiều năm rất vui vẻ, cụng ly uống rượu với mọi người, tối nay không say không về.

Thấy dáng vẻ hòa khí, vui vẻ của người trong nhà, Đinh Thu Huyền nở nụ cười đơn thuần, lúc này, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Dựa vào trong lòng của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền hy vọng cả đời có thể hạnh phúc như giây phút này thì tốt biết bao.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nghĩa còn trong mơ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh dụi mắt, thuận tay nghe điện thoại.

“Alo? Ai vậy?”

“Chào cậu Giang, tôi là chủ tịch của trang sức Mạc Bắc — Tô Tín Lượng, trước đó từng ký hợp đồng với cậu, không biết cậu còn nhớ không?”

Trang sức Mạc Bắc? Tô Tín Lượng?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play