CHƯƠNG 1232

Khụ khụ…

Đinh Trung rất xấu hổ mà ho vài tiếng.

Vốn muốn dạy dỗ Giang Nghĩa, không ngờ còn bị Giang Nghĩa dạy dỗ ngược lại.

Cũng đúng, nếu Đinh Phong Thành biết Giang Nghĩa lợi hại như vậy thì sẽ không có kiêng kỵ nữa, điều này đối với sự trưởng thành của anh ta chỉ có hại không có lợi.

Đây cũng chính là đạo lý ‘con trai phải nuôi trong nghèo khó’.

Đinh Trung lại hỏi: “Vấn đề thứ hai, Giang Nghĩa, với năng lực của cậu muốn giải quyết Đinh Hồng Diệu, Đinh Hoàng Liễu rất dễ dàng nhỉ?”

“Ừm, chuyện trong một nốt nhạc.”

“Vậy cậu sao còn giữ lại hai kẻ hại người này? Sớm giải quyết bọn họ cho xong đi!”

Khi nói lời này, Đinh Trung cực kỳ kích động, nhìn ra được ông ta thống hận cặp anh em này như nào.

Giang Nghĩa rất nghiêm túc mà nhìn Đinh Trung: “Muốn giải quyết bọn họ rất đơn giản, nhưng ông cụ phải biết rõ, giải quyết bọn họ, Đinh Phong Thành sẽ phải làm sao?”

Lông mày của Đinh Trung nhíu chặt: “Giải quyết bọn họ không phải là giúp Phong Thành hay sao?”



“Chưa chắc.”

Giang Nghĩa uống nốt ngụm trà cuối cùng: “Nhìn từ bề ngoài, là giúp Đinh Phong Thành; trên thực tế lại là hại anh ta.”

“Hoa trong nhà kính là không lớn được.”

“Một người muốn trưởng thành thì buộc phải trải qua sự mài dũa và va vấp; chúng ta bây giờ là muốn bồi dưỡng Đinh Phong Thành thành gia chủ của nhà họ Đinh, để anh ta có thể độc lập, thì buộc phải khiến anh ta trải qua nhiều sự mài dũa hơn, gặp phải các loại vấn đề.”

“Ví dụ như lần này, Đinh Hồng Diệu cho Đinh Phong Thành một bài học hay, sau này còn gặp phải ‘chuyện tốt’ như này, tin chắc Đinh Phong Thành sẽ cẩn thận gấp 100 lần, tuyệt đối sẽ không cắn câu bị lừa nữa.”

Lần này Đinh Trung đã hiểu dụng ý của Giang Nghĩa.

Anh không phải là không giải quyết anh em Đinh Hồng Diệu, mà là giữ lại bọn họ để cho Đinh Phong Thành ‘luyện cấp’, khiến Đinh Phong Thành có thể gặp phải các loại mài dũa, ở trong thời gian ngắn nhất tiến bộ hơn.

Như vậy, Đinh Phong Thành sau khi trở thành gia chủ, cũng có thể làm ổn định.

Đinh Trung rất khâm phục.

Ông ta giơ ngón tay cái về phía Giang Nghĩa: “Phục rồi, tôi là hoàn toàn phục rồi! Giang Nghĩa, tuy cậu là vãn bối, nhưng luận trí tuệ, tôi cũng không bằng cậu, chẳng trách cậu có thể làm người tổng phụ trách của ba khu. Nào, tôi rót thêm cho cậu, cảm ơn sự bồi thường của cậu đối với Phong Thành.”

Giang Nghĩa nói: “Ông cụ cũng không cần khách sáo như vậy, tôi làm tất cả chuyện này không phải vì ông cũng không phải vì Đinh Phong Thành, càng không phải vì nhà họ Đinh. Ông biết đây, tôi chỉ là vì một mình Thu Huyền. Cô ấy không muốn nhìn thấy nhà họ Đinh bị hủy hoại, tôi chỉ là đang thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy mà thôi. Vậy nên, nếu ông thật sự muốn cảm ơn thì cảm ơn Thu Huyền đi.”

Nghe thấy lời này, Đinh Trung đã thở dài.

Ông ta cười khổ nói: “Nói ra thì, lúc đầu khi Nhị Tiến gả Thu Huyền cho cậu, tôi là rất xem thường cậu, cho rằng cậu ăn bám, cũng cho rằng cả đời của Thu Huyền sẽ bị hủy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play