CHƯƠNG 1206

“Ồ, vậy mạn phép hỏi anh đây cảm thấy hứng thú với kiểu người nào?”

Giang Nghĩa nhìn Đinh Thu Huyền từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: “Anh ấy à, tương đối thích thiếu phụ.”

Thiếu… phụ?

Lúc đầu, Đinh Thu Huyền còn chưa kịp phản ứng, dần dần cô mới ý thức được Giang Nghĩa đang nói mình.

“Ai là thiếu phụ hả?”

“Đồ đáng ghét.”

Đinh Thu Huyền lại muốn đánh Giang Nghĩa, lần này Giang Nghĩa lại nhanh hơn một bước, anh cầm lấy tay cô.

Giang Nghĩa nói: “Lúc nãy em đã nói rồi, chỉ cần anh còn sống thì anh nói cái gì em cũng sẽ đồng ý với anh, bây giờ anh muốn em sinh cho anh một bé con.”



Đinh Thu Huyền xấu hổ đỏ bừng mặt: “Câu nói này không tính, lúc nãy anh lừa em, cái đồ lưu manh.”

Giang Nghĩa còn nói thêm: “Nếu như câu nói này không được tính, thế thì vụ cược vào ngày hôm qua thì sao đây, đã nói là thua xong thì em sẽ sinh bé con cho anh, em chống chế không được đâu, bây giờ nợ mới và nợ cũ tính cùng luôn đi, em đó, có muốn chạy cũng chạy không thoát.”

Anh ôm chầm lấy Đinh Thu Huyền rồi ném cô lên trên giường.

Lần này, không có bất cứ ai hay là bất cứ chuyện gì ngăn cản bọn họ.

Trái tim Đinh Thu Huyền đập cuồng loạn.

Cuối cùng, cuối cùng đã đến rồi à?

Cô chờ đợi lâu như thế, mong đợi lâu như thế, trải qua buồn vui, trải qua thăng trầm, rốt cuộc cũng đã chờ đến thời khắc này.

Bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ.

Đinh Thu Huyền vừa ngại ngùng vừa kích động, còn mang theo chút hưng phấn.

Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt, tùy ý để Giang Nghĩa muốn làm gì cô thì làm.

Ngày hôm nay, cô có hơi đau.



“A!”



Trời chạng vạng tối, mẹ vợ Tô Cầm mang thức ăn trở về, vừa mới mở cửa liền nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh khiến người khác phải xấu hổ.

Bà giật mình, nhẹ nhàng để giỏ thức ăn xuống, rón rén đi đến trước cửa phòng nghiêng tai lắng nghe.

Không sai, giống như suy nghĩ trong lòng bà.

Tô Cầm vui vẻ chạy ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Còn chưa đi được bao xa thì đã gặp ba vợ Đinh Nhị Tiến tan làm trở về.

“Này, bà không về nhà nấu cơm, chạy đi đâu vậy?” Đinh Nhị Tiến thắc mắc hỏi.

“Đi đi đi, đi nhanh lên.” Tô Cầm kéo Đinh Nhị Tiến đi ra bên ngoài.

Đinh Nhị Tiến chẳng hiểu ra làm sao: “Rốt cuộc là bà làm sao vậy, không phải là trong nhà có giấu ai đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play