Cô ta kiêu ngạo nói: “Mở quán ăn làm gì có đạo lý đuổi khách hàng như vậy chứ? Tôi đói bụng, nghe nói là quán cơm Uyên Ương của các người bán đồ ăn ngon nhất ở cả con đường này, làm cho tôi mấy món sở trường đi.”

Nhiếp Tranh nghe xong, trong lòng tự nhủ sao người này lại không thèm nghe lời của người khác vậy chứ

“Sao người phụ nữ ngày lại tự cho mình là đúng như vậy?”

Nhiếp Tranh rất không vui.

Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu: “Người ta nghe danh đến đây, thôi bỏ đi, ông không cần phải ngồi bầu bạn với tôi mà không kinh doanh, tích lũy thanh danh không hề dễ dàng, đừng bởi vì tôi mà bị hủy hoại. Đi làm đồ ăn cho người ta đi.”

Nhiếp Tranh gật đầu: “Vậy lão đại, ngài ăn trước đi, một lát nữa tôi lại đến.”

“Được rồi.”

Nhiếp Tranh đứng dậy đi đến bàn của Hoa Tưởng Dung, vừa đi vừa nhìn đối phương.

Bước tới bước tới, nhìn một chút.

Lông mày của Nhiếp Tranh cau lại, thậm chí thân thể cũng đang bắt đầu phát run.

Người phụ nữ này...



Lúc ông ta đi đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, ông ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ban đầu vốn dĩ muốn hỏi đối phương muốn ăn ngọt hay là ăn cay, có kiêng kị cái gì không, kết quả đi đến trước mặt thì một câu cũng không nói nên lời.

Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tranh.

“A, ông chủ có chuyện gì vậy hả? Kêu ông đi làm đồ ăn, ông lại không chịu đi làm, đứng yên ở đây làm gì..."

Còn chưa nói xong thì Hoa Tưởng Dung cũng hoàn toàn kinh ngạc, cô ta tháo cái kính râm xuống, kinh ngạc há to miệng, bốn mắt nhìn nhau với Nhiếp Tranh.

Hai người đều có hơi run rẩy.

“Là ông?”

Hoa Tưởng Dung cười lạnh một tiếng, cho dù như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới là mình cũng chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, thế mà lại trùng hợp gặp chồng trước của mình.

Nhiếp Tranh cũng không nghĩ tới là người đến ăn cơm lại là vợ trước của ông ta.

Trong lúc nhất thời, cục diện có chút xấu hổ.

“Mẹ ơi.” Giọng nói non nớt to rõ của Nhiếp Khương phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô bé chạy đến phía Hoa Tưởng Dung.

Xung quanh lập tức có các ánh mắt khác thường ném tới, khách khứa không dám tin mà nhìn Hoa Tưởng Dung.



“Mẹ? Cô ta kết hôn rồi hả, còn sinh cả con gái.”

“Không biết nữa, không phải là nói chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi à, vừa mới tốt nghiệp đại học, ngay cả yêu đương cũng chưa từng có.”

“Ha ha, những minh tinh ngày nay ấy thật sự vô liêm sỉ mà, con đã lớn như vậy rồi mà còn giả vờ ngây thơ.”

Các lời bình luận chói tai truyền vào trong tai.

Hoa Tưởng Dung nhíu mày, hung hăng trừng mắt liếc Nhiếp Khương: “Ai là mẹ của mày chứ đi ra.”

Nhiếp Khương đứng yên tại chỗ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Mẹ ơi..."

“Ngậm miệng lại, còn nói tào lao, cẩn thận tao đánh mày.”

Giang Nghĩa lắc đầu, bước tới ôm lấy Nhiếp Khương, anh an ủi: “Khương không khóc nữa, đến đây để chú ôm.”

Trong mắt của Nhiếp Tranh đều là lửa giận, kiên trì hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”

Hoa Tưởng Dung cười lạnh một tiếng: “Ban đầu tôi rất đói, nhưng mà vừa nhìn thấy hai ba con các người thì tôi tức giận đến nỗi no luôn rồi.” . Ra chươ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play