CHƯƠNG 1130

Ba người trước sau xuống xe, đi đến cửa cửa phường Nguyên Thạch.

Giang Nghĩa liếc nhìn, trong đây giống như một ‘chợ rau’ cao cấp, xa hoa, đi vào cửa lớn, chỉ có rất nhiều cửa hàng, mỗi cửa hàng đều được sửa sang rất cao và rộng, trông lộng lẫy và hoành tráng.

Trong mỗi cửa hàng đều có rất nhiều đá thô, thoải mái mua.

Đồng thời, ở đó chỗ nào cũng có những thợ cắt chuyên nghiệp, đá thô mua được có thể cắt ngay tại chỗ, bày ra ở trước mặt mọi người, vừa mua là có thể biết được có phải là hàng tốt không.

Viên Triệu Hào giũ giũ quần áo, đưa tay ra nói: “Chủ tịch Kỳ, đi, chúng ta đi xem từng cửa hàng một.”

“Ừ, đi xem thế nào.”

Một đoàn người đi vào cửa hàng đầu tiên, ở đây đặt một số lượng lớn đá thô, ông chủ nhiệt tình giới thiệu.

“Các vị, xem hàng hả?”

“Ừ.”

Viên Triệu Hào tùy ý lướt nhìn một vòng, quan sát hàng hóa trong cửa hàng.

Giang Nghĩa cũng đang nhìn.

Nhìn đi nhìn lại, Giang Nghĩa đột nhiên cảm nhận được luồng ‘khí’ trong cơ thể mình dường như có sự hô ứng với những viên đá trong cửa hàng này.

Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.



Luồng ‘khí’ này là do anh tu luyện y thuật mà có được, cũng có sự giúp đỡ nhất định đối với việc chiến đấu, nhưng không ngờ, lại có thể có hô ứng với những viên đá trong cửa hàng.

Giang Nghĩa cảm thấy mình đã đứng trong một khu rừng rậm rộng lớn, mỗi viên đá thô giống như một cái cây, trên cây có tiếng kêu của côn trùng.

Có một vài tiếng kêu rất vang, mà lại có một vài tiếng côn trùng khá yếu.

Giang Nghĩa cau mày, chuyện gì đây?

Anh bình tâm lại để cảm nhận sự hô ứng kia, từ từ, anh nắm được bí quyết.

Dường như, tiếng ‘côn trùng’ càng lớn, hô ứng sẽ càng mạnh, có nghĩa độ thuần khiết trong viên đá càng cao.

Nếu như thật sự như vậy, thì…

Giang Nghĩa không dám nghĩ.

Điều này tương đương với việc có một đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể nhìn được cả tủ bảo hiểm, nhìn được bên trong rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tiền.

Những viên đá thô này, ở trước mặt anh không thể che giấu được gì, anh có thể dễ dàng phân biệt được rốt cuộc viên đá nào có độ thuần khiết cao hơn, viên đá nào là hàng tạp chất.

Lúc này, Viên Triệu Hào đã lướt qua hết một lượt những viên đá thô trong cửa tiệm.

Ông ta vô cùng không vui nói: “Trong cửa hàng này không có hàng gì tốt, đi, đến cửa hàng tiếp theo.”

Ông chủ vừa nghe thấy đã quýnh lên.

“Này, anh khách này nói chuyện kiểu gì thế? Cái gì mà trong cửa hàng tôi không có đồ tốt?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play