Chương 1118

Nói xong, ba người đều vui vẻ.

Khi trước, lúc Giang Nghĩa vừa mới trở về, có ai ngờ rằng anh đã có thể mang đến sự thay đổi to lớn cho nhà họ Đinh.

Lúc nói chuyện, điện thoại của Giang Nghĩa vang lên.

Một số điện thoại đã nằm yên trong danh bạ một khoảng thời gian dài, Kỳ Chấn gọi đến từ tổng bộ Star Jewelry ở Milan.

Trên mặt Giang Nghĩa xuất hiện nụ cười.

Nhìn thấy dãy số này, anh đã biết có chuyện gì.

Star Jewelry đã lên kế hoạch xây dựng trong nước, muốn hình thành hiệu ứng thương hiệu ở khu Giang Nam, lên kế hoạch lâu như thế, rốt cuộc bây giờ cũng đã có thể bắt tay thực hiện.

“A lô ông chủ Kỳ, rốt cuộc ông cũng đã đến khu Giang Nam.”



“Tôi đến rồi, muốn tìm người bạn cũ ôn chuyện, tâm sự một chút.”

“Haha, tôi đến ngay.”

Chi nhánh Star Jewelry ở khu Giang Nam, số 191 đường Hiệp Hòa.

Đây chính là chi nhánh Star Jewelry đã thành lập ở khu Giang Nam vào hai năm trước, vẫn luôn khảo sát tình huống cụ thể ở khu Giang Nam, chỉ là quan sát chứ chưa có hành động tiếp theo.

Thứ nhất là bởi vì bà cụ theo trường phái bảo thủ, thứ hai là bởi vì không hiểu khách hàng trong nước, cần phải có thời gian làm quen.

Mà bây giờ, những điều kiện đã được đáp ứng.

Ngày hôm nay Kỳ Chấn hẹn gặp Giang Nghĩa, bề ngoài là bạn bè nói chuyện tán gẫu, nhưng trên thực tế là để trao đổi chuyện kinh doanh trang sức ở khu Giang Nam.

Tin là Giang Nghĩa ở khu Giang Nam lâu như thế, chắc chắn anh hiểu hơn Kỳ Chấn.

Tinh tinh.

Giang Nghĩa dừng xe ở bãi đỗ xe, anh đi bộ đến cửa cửa hàng Star Jewelry.



Theo như Kỳ Chấn đã nói trong điện thoại, lúc này trên lầu hai đã chuẩn bị tiệc rượu xong xuôi, chỉ chờ Giang Nghĩa đến.

Lúc đầu, Giang Nghĩa vô cùng vui vẻ, có thể gặp mặt bạn cũ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng mà để anh không thể tưởng tượng được đó chính là vừa mới đi đến cửa thì đã bị bảo vệ cản lại.

Hôm nay, bảo vệ tương đối khẩn trương.

Chủ tịch tổng bộ Milan đến thăm, đây là một chuyện vô cùng trọng đại, cho nên người bình thường không thể đi vào.

Chỉ có những khách hàng có thân phận cao quý mới có thể miễn cưỡng đi vào.

Còn người ăn mặc giản dị như Giang Nghĩa, ở trong mắt bảo vệ, đừng nói là cao quý, ngay cả người bình thường cũng không bằng, chỉ tốt hơn tên ăn mày một chút.

Đừng nói là lúc này, cho dù là bình thường thì cũng sẽ bị bảo vệ cản lại.

Bảo vệ nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, cười lạnh: “Cậu có biết đây là đâu không hả, tùy tiện một viên bảo thạch ở đây, mười năm tiền lương của cậu cũng mua không nổi, cút nhanh đi.”

Giang Nghĩa bất đắc dĩ.

Rõ ràng mình được mời đến đây dùng cơm, kết quả… lại bị cản ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play