Chương 1102

“Có đáng tin cậy không?”

“Đáng tin chứ.”

Đinh Phong Thành nhìn sổ quy hoạch đô thị, quyết tâm liều mạng làm thôi.

Cùng lắm thì thất bại, cũng sẽ không thiếu tay hay gãy chân, chẳng có gì ghê gớm.

“Vậy bây giờ tôi trở về tìm người viết hồ sơ dự thầu, nhanh chóng lập ra kế hoạch đấu thầu.”

“Để lát nữa.” Giang Nghĩa cười hỏi: “Anh muốn viết kế hoạch đấu thầu như thế nào?”

Đinh Phong Thành nói: “Chuyện này tôi tự có tính toán, theo như tôi được biết, chính phủ muốn cải tạo mảnh đất này thành một trung tâm mỹ thực, mở rộng nhu cầu trong nước và làm tăng việc làm. Sau khi trở về, tôi sẽ xây dựng một bản kế hoạch đấu thầu trung tâm mỹ thực.”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Không được, như vậy chắc chắn sẽ thất bại.”

“Hả, tại sao?”

“Bởi vì cách khu đất phía bắc không xa đã có một trung tâm mỹ thực, lại xây thêm một nơi như thế, cực kỳ lãng phí.”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Anh trở về lập tức xây dựng một bản kế hoạch đấu thầu một trung tâm thương mại sang trọng.”



“Hàng hóa sang trọng?”

“Đúng vậy, hiện tại về phương diện hàng hóa sang trọng, ở khu Giang Nam vô cùng kém, mà cạnh khu đất phía bắc có một sân bay, có thể thuận tiện kết nối với quốc tế, chỉ cần có một lượng lớn các công ty hàng hóa sang trọng được dẫn vào thì sẽ lập tức thu hút số lượng lớn.”

Đinh Phong Thành nhíu mày: “Vậy có được không?”

Giang Nghĩa cười cười: “Chắc chắn được, chỉ cần trung tâm thương mại sang trọng được thành lập, cộng với sự hỗ trợ từ thành giải trí và trung tâm mỹ thực, hình thành “khu tam giác giải trí” phía bắc thành phố, ăn uống và vui chơi được hợp thể hóa, có thể tối đa hóa doanh số bán hàng trong nước, gia tăng thuế cho chính phủ, gia tăng việc làm và còn có thể hình thành một nền văn hóa giải trí độc đáo thuộc về khu Giang Nam, thắng đậm rồi.”

Đinh Phong Thành thật sự phục Giang Nghĩa sát đất.

Đến lúc này, anh ta mới phát hiện hóa ra đầu óc kinh doanh của Giang Nghĩa lại xuất sắc như thế.

Một vấn đề cuối cùng.

“Giang Nghĩa, cậu cảm thấy gửi phong bì bao nhiêu là phù hợp?”

“Phong bì?”

Đinh Phong Thành gật đầu: “Đúng vậy, theo quy định cũ, nếu như muốn có được dự án, vậy thì nhất định phải gửi phong bì. Tôi thấy có lẽ ba tỷ là đã đủ rồi, tôi có thể lấy từ tài vụ công ty.”

Giang Nghĩa lập tức ra hiệu cho anh ta dừng lại.

“Không cần, một đồng tiền cũng không cần phải đưa.”

“Không đưa thì chắc chắn không giành được đâu.”

“Haha, ai đưa thì người đó chết. Nhớ kỹ câu nói này của tôi.” Giang Nghĩa dựa lưng lên ghế sofa: “Được rồi, những gì mà hôm nay tôi muốn nói đã nói hết rồi, anh có thể đi. Sau khi trúng thầu thì nuôi nhân viên, đây chính là bước đầu tiên để anh ngồi vào vị trí gia chủ, anh nhất định phải nắm chắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play