Trình Đan Đình thở dài: “Hết cách rồi, bây giờ tôi chỉ có thể tìm một số ngôi sao nước ngoài đến biểu diễn thôi.”

“Không được.”

“Tại sao?”

Giang Nghĩa nói: “Lễ khai trương ở trong nước mà cô lại tìm người nước ngoài. Đến lúc đó giải trí Bách Khoa sẽ chụp cho cô chiếc mũ ‘sính ngoại’, đến khi đó chết cũng không biết sao lại chết đấy.”

Trình Đan Đình lo lắng: “Vậy cũng không thể mời những nghệ sĩ không nổi tiếng đến biểu diễn được? Như vậy không được hoàng tráng lắm.”

Đây là vấn đề.

Giang Nghĩa suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Anh hỏi: “Đan Đình, cô có biết người tên La Thịnh không?”

“Ừm, tôi biết, sao thế?”

“Ông ta có nổi tiếng không?”

“Cái này...” Trình Đan Đình suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nói nổi cũng không đúng, mà nói không nổi cũng không đúng.”

“Là sao?”



Trình Đan Đình giải thích: “Nói một cách đơn giản thì ông ta là một nhà sản xuất âm nhạc và chỉ đứng sau hậu trường, công chúng biết rất ít về ông ta và ông ta căn bản không có chút sức hút nào.”

“Nhưng mà, như tôi đã nói, ông ta là một nhà sản xuất âm nhạc đa tài, số lượng nghệ sĩ trong tay ông ta nhiều không đếm xuể, trong số đó có rất nhiều tên tuổi nổi tiếng.”

“Hiện nay, thiên vương thiên hậu nổi tiếng nhất, có sức ảnh hưởng nhất và có sức hút nhất trên thị trường đều do ông ta tạo ra, bọn họ coi ông ta như ba mình. Chỉ cần ông ta nói một tiếng thì những thiên vương thiên hậu đó sẽ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.”

“Cho nên, La Thịnh là bố già không mấy nổi tiếng trong lòng công chúng, nhưng lại rất nổi tiếng trong ngành.”

Giang Nghĩa gật đầu, anh rất hài lòng với câu trả lời này.

“Giang Nghĩa, sao anh lại hỏi điều này?”

“Tiện hỏi thôi.”

Giang Nghĩa đứng dậy bước ra văn phòng, anh lấy điện thoại ra tìm danh bạ La Thịnh lưu lại ngày hôm đó, sau đó gọi điện thoại cho đối phương.

Đô đô đô……

Sau một loạt tiếng tít dài, đối phương đã bắt máy.

“Alo, xin hỏi là ai vậy?”

“Ông La, là tôi, Giang Nghĩa.”



“Ồ, cậu Giang sao! Cậu gọi cho tôi là có chuyện muốn tìm tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi có chút chuyện cần làm phiền ngài, nhưng cũng ngại mở miệng.”

“Ha ha, cậu Giang cứ nói đùa, cậu đã cứu mạng cháu trai cưng của tôi, có ơn rất lớn với tôi, tôi đang phiền não vì không có cách nào trả ơn cậu đây, cậu có chuyện gì cứ nói, ông đây sẽ cố gắng hết sức trả ơn cậu.”

“Thật ra, chuyện là như thế này, tôi muốn mời…”

Vài phút sau, Giang Nghĩa cúp điện thoại rồi quay lại văn phòng. Nhìn Trình Đan Đình đang liên tục xem danh sách và gọi điện nhờ giúp đỡ, anh bỗng mỉm cười.

Trình Đan Đình trợn mắt nhìn anh: “Tôi lo lắng sắp chết rồi đây mà anh còn có tâm trạng cười nữa? Anh không lo lắng chút nào sao?”

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Tôi đã giải quyết xong.”

“Giải quyết xong? Cái gì?”

“Khách mời dự lễ khai trương ba ngày sau.”

Trình Đan Đình nghi ngờ: “Anh bớt xạo đi, anh là người ngoài ngành thì quen biết được ai chứ? Tôi lăn lộn trong cái ngành này bao nhiêu năm mà không mời được ai. Anh nói xem thử, anh mời ai?”

Giang Nghĩa cố ý lấp lửng: “Nói sớm sẽ không còn gì là bất ngờ nữa, nhưng tôi có thể cam đoan bọn họ đều ở đẳng cấp thiên vương thiên hậu.”

Trình Đan Đình cười xì: “ Anh cứ khoác lác đi.”\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play