“Tôi nói này Tây Môn Tuấn, anh có hơi đề cao bọn họ nhỉ, không phải chỉ là một tên lính quèn với một con nhóc thôi sao? Có gì đáng sợ chứ?”

“Nhìn bộ dạng hoảng sợ của anh kìa, có phải thất bại lần trước đã khiến anh suy sụp hoàn toàn, bây giờ còn chưa thoát khỏi cơn sang chấn không?”

Tây Môn Tuấn nghiến răng nghiến lợi nhìn Bách Niên.

Đúng vậy, thất bại lần trước thực sự rất nghiêm trọng, nó còn khiến xí nghiệp Thiên Đỉnh mất đi con gà đẻ trứng vàng là khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Tây Môn Tuấn cũng bị chấn thương tâm lý rất nghiêm trọng, nhất thời chưa thoát ra được.

Bách Niên nhắm vào điểm này, cố ý chọc trúng nỗi đau của anh ta.

Tôn Vĩnh Trinh xua tay nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, những gì các người nói đều có lý. Chúng ta không thể đánh giá thấp Giang Nghĩa, cũng không được coi thường bản thân.”

“Chẳng phải Giang Nghĩa sắp tổ chức lễ khai trương hoành tráng sao?”

“Tôi sẽ khiến cậu ta thất bại, để cho cậu ta biết rằng, đụng tới Tôn Vĩnh Trinh tôi thì sẽ có kết cục như thế nào.”

Bách Niên gật đầu: “Chủ tịch, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Anh ta tổ chức lễ khai trương thì chắc chắn sẽ mời vài ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn. Ha ha, tôi sẽ lập tức đưa tin, nếu ai dám đến giải trí Ức Châu biểu diễn thì sau này đừng nghĩ đến việc nhận bất kỳ thông báo nào từ giải trí Bách Khoa chúng ta, hơn nữa còn sẽ nằm trong danh sách đen của giải trí Bách Khoa và sẽ bị phong sát vĩnh viễn!”

Với quyền lực của giải trí Bách Khoa thì một khi bị bọn họ phong sát, tương đương với với việc không có khả năng vực dậy ở thành phố Giang Nam này.



Cho dù có là ngôi sao nổi tiếng thì cũng không thể gánh vác được tổn thất nặng nề như vậy.

Tôn Vĩnh Trinh gật đầu: “Đây là một cách hay, mau đi làm đi, đến lúc đó không có một người nổi tiếng nào đến biểu diễn thì để tôi xem xem Giang Nghĩa sẽ kêu ai đây. Đến lúc đó nói không chừng cậu ta sẽ bỏ ra một ít tiền mời các idol mạng đến hát cũng nên. Thế thì con mẹ nó thật thú vị, nó sẽ khiến người trong ngành cười vào mặt.”

Bách Niên đứng dậy, gạt tàn thuốc.

“Vậy không tán gẫu nữa, chủ tịch, tôi lập tức đi xử lý việc này.”

“Ừm, đi đi.”

Bách Niên rời đi, khi đi ngang qua bên người Tây Môn Tuấn còn cố ý hất tàn thuốc về phía anh ta, dáng vẻ vô cùng ngang ngược.

Tây Môn Tuấn cũng không nổi giận với anh ta.

Sau khi Bách Niên rời đi, Tây Môn Tuấn nói: “Chủ tịch, con người Bách Niên kiêu căng ngạo mạn, không điềm tĩnh bằng Giang Nghĩa, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cái này tôi cũng không chắc, nhưng tôi cảm thấy Bách Niên không thể trấn áp được Giang Nghĩa, không bằng chúng ta giúp một tay để thêm phần chắc chắn nhé?”



Tôn Vĩnh Trinh nhìn anh ta, hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?”

Tây Môn Tuấn mỉm cười: “Tôi quen một người, anh ta là...”

Tôn Vĩnh Trinh nghe xong thì cười lớn.

“Được, rất tốt, đây là một cách hay.”

“Bây giờ cậu lập tức đi làm đi.”

Tây Môn Tuấn đứng lên: “Thuộc hạ đã rõ.”

Anh ta lập tức xoay người rời khỏi văn phòng, bắt tay đối phó với lễ khai trương của giải trí Ức Châu.

Tôn Vĩnh Trinh dựa lưng vào ghế, mỉm cười xấu xa: “Giang Nghĩa ơi là Giang Nghĩa, tôi không tin lần này cậu còn không chết. Lễ khai trương sao? Ha ha, tôi sẽ khiến cậu phá sản!”

“Khiến cậu hoàn toàn mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, để xem đến lúc đó cậu còn ngạo mạn được không.”

“Giải trí Ức Châu, khoa học công nghệ Tẩm Mộng.”

“Chờ đi, tôi sẽ tiêu diệt hết từng thứ một, dám chống đối xí nghiệp Thiên Đỉnh thì các người chắc chắn phải chết.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play