Chương 1035

Bên trong nhà kho.

Đám người Lão Tây vừa đau vừa tức, sắp thành công trôi chảy rồi, kết quả lại có một người đàn ông không hiểu từ đâu chạy đến, tài nghệ còn mạnh đến đáng sợ.

“Mẹ kiếp, tên tạp chủng này là ai?”

Lão Tây nén cơn đau ngồi dậy, một tay ôm lấy chân “đau chết ông nội ta rồi, phải mau chóng gọi 115, tìm bác sĩ chữa trị.”

Anh ta chưa kịp gọi điện thoại lại một âm thanh ầm vang khác vang lên.

Lần này, một chiếc xe van khác dừng trước cửa nhà kho, cánh cửa xe mở ra, một nhóm người đầu trọc bước ra.

Người cầm đầu, Lão Tây biết.

“Long đầu trọc? Sao anh lại đến đây?”



Trước đây, Long đầu trọc và Lão Tây đều lăn lộn trên cùng con đường, mặc dù không có sự giao hảo nào với nhau nhưng mọi người vẫn là quen biết nhau.

Lão Tây tò mò, sao Long đầu trọc lại chạy đến địa bàn của anh ta.

Chỉ nhìn thấy Long đầu trọc vẫy vẫy ngón tay, sau đó, mấy tên thuộc hạ đầu trọc phía sau người khiêng hai chiếc thùng lớn màu đỏ đi vào.

“Long đầu trọc, anh làm gì?” Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, Lão Tây có chút sợ hãi.

Rất nhanh, anh ta liền biết Long đầu trọc muốn làm gì.

Những tên đầu trọc kia đem chất lỏng màu đỏ đổ lên người đám người Lão Tây, nhớt dính, tanh hôi, chất lỏng màu đỏ đó không phải là thứ gì khác, đó chính là máu tươi.

Ngửi mùi thì có lẽ là máu gà.

“Long đầu trọc, con mẹ nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Đến lúc này, tên đầu trọc mới ngáp một cái, bình tĩnh nói: “Lão Tây, nói với anh thế nào được nhỉ? Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không có cửa ông lại tự đến. Anh thích đàn bà tôi không quản được, nhưng sao lại động vào bạn của lão đại chúng tôi? Anh chính là chê mạng dài rồi.”

Chuyện đến lúc này, Lão Tây mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.



Hóa ra lúc nãy Giang Nghĩa rời đi, không phải là bỏ qua cho mấy người bọn họ, mà là không muốn để Dương Quân Như nhìn thấy cảnh đẫm máu, “cực hình” thực sự đã được giao cho những tên thuộc hạ này của Long đầu trọc.

Tách.

Long đầu trọc búng tay một cái.

Liền nhìn thấy những tên thuộc hạ khác kéo sáu con sói hung dữ bước vào, con nào con nấy đều trợn mắt nhe nanh, chảy cả nước dãi.

“Những cộng sự của tôi đói rồi.”

“Lão Tây, thực xin lỗi.”

Lão Tây sợ tới mức nước mắt rơi xuống, bình thường anh ta ra vẻ ta đây, chẳng qua là bởi vì anh ta có thể bắt nạt người khác một cách không kiêng nể gì, chứ không phải là dũng mãnh thực sự.

Khi nguy hiểm thực sự xảy đến với anh ta, anh ta căn bản không thể chịu đựng nổi.

Loại người này chính là một con hổ giấy điển hình.

“Long đầu trọc, chúng ta dù sao cũng quen biết nhau, anh tha cho tôi được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play