Cảnh tượng nhất thời khá ngượng ngùng.

Diêm Quan Vũ và thư ký ngây ra như khúc gỗ, miệng há to, nhìn Giang Nghĩa ngồi trên ghế, nửa ngày nói không ra lời.

Những lời đã chuẩn bị sẵn trước đó, hiện tại đều quên sạch sành sanh.

Ai có thể nghĩ tới chàng trai trẻ lôi thôi lếch thếch này lại chính là tổng phụ trách khu Giang Nam chứ?

Bất kể là tuổi tác hay hình tượng, đều khác biệt mười vạn tám nghìn dặm so với tưởng tượng của Diêm Quan Vũ.

Ông ta thậm chí cũng đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Nếu là người khác nói người này chính là tổng phụ trách, Diêm Quan Vũ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng lời này nói ra từ miệng Lâm Chí Cường, lại kết hợp với việc Giang Nghĩa cả đường đều rất thuận lợi, căn bản có thể khẳng định anh chính là tổng phụ trách.

Chỉ là...

Thật sự rất khó để người ta tiếp nhận!

Giang Nghĩa cũng biết điểm này, ngại ngùng sờ mũi, cố ý chuyển đề tài: “Phó sở trưởng Diêm, không phải ông nói tìm tôi có việc sao?”

“À, đúng đúng đúng.”

Diêm Quan Vũ lúc này mới nhớ tới mục đích chuyến đi lần này, bất kể hình tượng đối phương thế nào, dù sao cũng quả thực là tổng phụ trách, giao phương án trước rồi nói.

Ông ta cẩn thận lấy phương án đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, cung kính hai tay đưa tới.



Giang Nghĩa dùng khăn giấy lau tay thật kỹ, mới nhận lấy phương án.

Mở ra cẩn thận xem.

Trong lòng Diêm Quan Vũ vô cùng buồn bực, thầm nói tiêu rồi, kiến nghị phương án lần này hoàn toàn không có hi vọng rồi.

Không nói tới phương án này vừa tốn tiền tốn sức, lại không đạt được bất kỳ lợi ích thiết thực nào, chỉ việc trách móc Giang Nghĩa ở trong thang máy và ở cửa khu làm việc vừa rồi thôi đã đủ để họ bị từ chối rồi.

Hôm nay họ có thể thuận lợi ra khỏi tòa nhà thì đã phải thắp hương niệm Phật rồi, còn muốn thông qua phương án?

Nằm mơ giữa ban ngày!

Diêm Quan Vũ hối hận trong lòng, trước khi tới đã không ngừng nói với chính mình, nhất định phải thật cẩn thận, không thể dễ dàng đắc tội ai của tòa nhà làm việc tổng bộ.

Kết quả tốt rồi, trực tiếp đắc tội tổng phụ trách luôn rồi.

Tất cả đều xong rồi.

Diêm Quan Vũ đứng đó không ngừng thở dài.

Giang Nghĩa ngồi trên ghế làm việc, nghiêm túc lật xem từng trang phương án một, đọc cả nửa tiếng đồng hồ, sau khi đọc xong hết, anh cực kỳ hài lòng đặt phương án xuống.

Anh hài lòng nhìn Diêm Quan Vũ, nói: “Rất tốt, Diêm Quan Vũ, phương án ông giao thực sự chính là phương án tuyệt vời có ích cho mọi người! Tôi rất vui vì có một đồng chí tốt như ông trong đội ngũ kiến thiết.”



Diêm Quan Vũ không quá vui mừng, ông ta biết, điều này rất có khả năng chỉ là lời nói của cấp trên thôi.

Ông ta cũng đoán được những lời sau đó.

Tuyệt đối là những lời như “Nhưng mà, tài lực trước mặt vẫn không đủ, nhân viên cũng không hoàn thiện, cho nên phương án này nhìn thì tốt, nhưng chấp hành có lẽ rất khó”.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Phương án này cực kỳ tốt, thực thi càng nhanh càng tốt. Tôi hiện tại phân phối tiền cho ông, sắp xếp người đi chấp hành cho ông, Diêm Quan Vũ, tôi cho ông nửa tháng, hoàn toàn quán triệt phương án!”

Diêm Quan Vũ sững sờ, làm sao cũng không nghĩ tới Giang Nghĩa lại không cự tuyệt ông ta.

Không chỉ không cự tuyệt, thậm chí còn lập tức đưa người đưa tiền.

Ông ta thực sự cảm thấy mình sống trong mơ.

“Chuyện này...”

“Hử? Nhìn dáng vẻ ông hình như không hài lòng lắm, là thời gian tôi cho ông quá gấp sao?”

“Không không không.” Diêm Quan Vũ kích động nói: “Tôi không phải không hài lòng, chỉ là không nghĩ tới tổng phụ trách lại sảng khoái thông qua phương án của tôi như vậy, có chút ngạc nhiên.”

“Phương án tốt, tại sao không thông qua?”

Diêm Quan Vũ gãi đầu: “Vì vừa rồi tôi có chút bất kính với anh, tôi sợ anh...”

“Sợ tôi lấy việc công trả thù riêng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play