CHƯƠNG 94

Ánh mắt Vương Nhất dần nghiêm nghị hơn, bước vội vào trong nhà trẻ.

Đã qua một tiếng, nhưng Tử Lam vẫn chưa ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Môi trường của nhà trẻ không tệ, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh, trên tường đầy những bức vẽ đa dạng, vẫn có một số đứa bé ham chơi không chịu về, đang ở lại nhà trẻ chơi cầu trượt.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tử Lam đâu.

Vương Nhất nghe nói Vương Tử Lam ở lớp một, nhưng trong lớp một vẫn không thấy bóng người, sắc mặt của Vương Nhất càng thêm nghiêm trọng.

Cổng trường nhà trẻ và tiểu học là nơi hỗn tạp nhất, đặc biệt là khi tan học, trong những phụ huynh đón con rất có thể có bọn buôn người giả mạo.

Vẫn còn sót lại một văn phòng cuối cùng, nếu như vẫn không tìm thấy Vương Tử Lam, vậy thì chính là bị mất tích.

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng đi tới văn phòng, bên trong truyền ra giọng chất vấn lạnh lùng của giáo viên chủ nhiệm.

“Nói, vì sao lại đánh người? Còn đánh tàn nhẫn như vậy, đánh đến mức chảy cả máu đầu của Tiểu Bảo, con không nhìn thấy sao?”

Trong văn phòng, một người phụ nữ có vẻ là giáo viên đang lạnh lùng mắng một cô bé, cô bé quay lưng về phía Vương Nhất nên không thấy rõ mặt.

Vương Nhất dừng bước, híp mắt nhìn tình huống bên trong văn phòng.

“Cô giáo, chuyện này thật quá đáng!”

Ngay sau đó, trong văn phòng lại truyền đến tiếng la bén nhọn chói tai của một người phụ nữ trẻ tuổi: “Con trai tôi tới nhà trẻ là để tiếp nhận giáo dục, chứ không phải tới để bị bắt nạt, cô nhìn xem, đầu con tôi bị đánh thành như thế nào rồi?”

“Vâng vâng vâng, mẹ của Bạch Tiểu Bảo, cô nói rất đúng, chuyện này là do nhà trường chúng tôi không quản lý tốt, là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ coi trọng việc này, nghiêm trị không tha, trả lại công lý cho Tiểu Bảo.”

Cô giáo bên trong lập tức ăn nói khép nép, vừa nói như tuyên thệ, lại vừa trấn an lấy lòng người phụ nữ trẻ tuổi kia.

Người phụ nữ này mặc một cây đồ hiệu, trên tay là một chiếc túi LV phiên bản giới hạn, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest, có lẽ là chồng của cô ta.

“Là Bạch Tiểu Bảo quá đáng trước, bạn ấy mắng con không có ba, là trẻ mồ côi, còn nắm tóc của con…”

Lúc này, cô bé bị phạt vẻ mặt bất bình ngẩng đầu lên, biện giải cho bản thân, không phải Vương Tử Lam thì là ai chứ?

Xác định con gái không mất tích, Vương Nhất lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt sau đó lại trở nên lạnh lùng.

“Câm miệng cho tôi, đánh người mà em còn dám nói lý à?”

Nhưng không đợi Vương Tử Lam nói xong, cô giáo lập tức gầm lên với cô bé.

Vương Tử Lam hoảng sợ, tức khắc rụt cổ cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play