Chương 1956

Cô ta biết Diệp Kình Hiên là người mạnh nhất bên cạnh Diệp Thúy Như.

Người mạnh nhất đấu tay đôi với Hồng Giác Lâm mà chỉ trụ được một hiệp, chứ đừng nói gì đến những người khác.

Thế chẳng khác gì giết một con gài Diệp Thúy Như sao có thể đấu lại cô ta?

Nhưng cô ta cũng không đi chọc tức Diệp Thúy Như vì sợ người phụ nữ này điên lên sẽ làm ra chuyện điên rồi gì đó, với cả cô ta định đợi sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, đuổi Diệp Thúy Như ra khỏi nhà họ Diệp, đến lúc đó sẽ ném đá xuống giếng.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này, Hồng Giác Hải cũng đang nở nụ cười chế giêu.

Em trai của ông ta không chỉ có thực lực mạnh mà bản tính trời sinh đã tàn bạo.

Giống như người trong giang hồ thường nói, sát tâm giết người rất nặng.

Ngay cả ông ta, đấu với Hồng Giác Lâm cũng chưa chắc đã thắng.

Mấy kẻ vô dụng kia sao có thể là đối thủ của em trai ông ta?

Hồng Giác Hải lạnh lùng liếc nhìn về phía hiệp hội võ đạo Thiên An.

Đại hội Bắc Cảnh lần này không chỉ là cuộc đấu tranh giữa các gia tộc mà còn là cuộc chiến tranh giành địa vị giữa các hiệp hội võ đạo thành phố.

Các hiệp hội sẽ cử đi các cao thủ, âm thâm cạnh tranh cao thấp.

Nếu là thời kỳ nhà họ Nhan quản lý hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải còn hơi e dè.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An đã đổi người quản lý, thực lực không thể so với ông ta.

“Tổng đà hiệp hội võ đạo Giang Thành, phải là của tôi!”

Hồng Giác Hải cười to nói.

Hồng Giác Lâm chậm rãi đi về phía Đồng Yên Nhiên, lạnh lùng nhìn xuống cô ta: “Cậu ta là anh trai cô hả? Còn không mau dân xuống đi?”

“Tôi liều mạng với ông!”

Tức giận đến cực độ, cũng đau lòng đến cực điểm, Đồng Yên Nhiên hét lên, dưới tình huống cấp bách, như phát điên lao về phía Hồng Giác Lâm.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Hồng Giác Lâm run lên, bàn tay đánh xuống.

Nhưng lại đánh hụt.

“Hả?”

Hồng Giác Lâm sửng sốt nhìn sang.

Chẳng biết Vương Nhất đã nhảy lên võ đài †ừ lực nào, kéo Đồng Yên Nhiên ra, tay còn lại ôm Diệp Kình Hiên lên, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hồng Giác Lâm thấy vậy, lập tức cười: ‘Cậu muốn lên võ đài?”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi sẽ lên, nhưng không phải bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện đừng gặp phải tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, khinh thường cười to.

“Cậu nói ngược à? Phải là tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng phải gặp tôi chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play