Diệp Xu Xu chống cằm hồi tưởng từng màn lúc trước, từ A Bảo đến Thái Tử, trong đó thế nhưng đã xảy ra nhiều sự tình, A Bảo một chút trở nên không thích cười, thời điểm hắn cười nhiều nhất là đoạn thời gian nàng cứu hắn ra từ kỹ viện.
Có lẽ nguyên nhân chính là vì như thế, Thái Tử mới vẫn luôn đều nhớ mãi không quên đi.
Thời điểm giữa trưa, tiểu bạch chấn hưng xoã tung lông trắng, ở trong sân vây quanh một cái cầu vui vẻ mà chạy loạn khắp nơi, trong lúc không cẩn thận đánh nghiêng chậu nước của Minh Hà, làm cho đầy người ướt dầm dề, Minh Hà tức điên, một chân đá nó ngã lăn. Chính là tiểu bạch cũng không phải ăn chay, “A ô a ô” kêu thê thảm vô cùng.
Diệp Xu Xu nghe được động tĩnh chạy ra, liền nhìn thấy tiểu bạch la lối khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, thân mình ướt dầm dề dính đầy tro bụi, Minh Hà vừa thấy nàng ra tới, nhanh chóng nói:
- “Cô nương, là tiểu bạch nó chính mình đánh nghiêng chậu nước, mới náo loạn thành như vậy!”
Tiểu bạch lộn mình một cái đứng lên, hướng về phía Minh Hà “Gâu gâu” thẳng kêu, phảng phất lại nói ngươi nói hươu nói vượn.
Diệp Xu Xu lại nghe không hiểu tiếng chó, đi qua bế nó lên, tiểu bạch lại không chịu để nàng ôm, thấy Diệp Xu Xu không hiểu, nó còn chạy đến bên chân Minh Hà, sau đó thân mình một oai ngã trên mặt đất, Minh Hà nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tiểu bạch lại đứng lên lại đến gần, sau đó lại ngã xuống.
Liên tiếp ba lần, Diệp Xu Xu cuối cùng rõ ràng,
- “Ngươi cũng dám đá chó của ta?”
Minh Hà theo bản năng phủ nhận,
- “Nô tỳ không có!”
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi, mặt vô biểu tình cúi người xuống bế chó nhỏ lên, nói cái gì cũng không nói trở về phòng.
Nếu không phải xem ở phân thượng nàng ta còn có chút giá trị lợi dụng, Diệp Xu Xu sớm đã nghĩ cách giải quyết nàng ta.
Mắt thấy nàng càng ngày càng không an phận, Diệp Xu Xu dùng điểm nho nhỏ kế, nàng phân phó Tĩnh ma ma cố ý an bài Minh Hà đi làm dơ sống mệt, lại đối đãi Lan Hương khác, an bài cho nàng sống thoải mái, thường thường còn thưởng nàng chút ăn dùng, nếu Lan Hương phạm sai lầm, Tĩnh ma ma ngay cả Minh Hà một khối mắng, cái này làm cho trong lòng Minh Hà hoàn toàn không cân bằng.
Ban đêm, nàng thừa dịp không có Lan Hương, cố ý dùng kéo cắt quái không ít xiêm y của nàng. Lan Hương tức giận hỏng rồi, hai người bắt đầu cãi nhau, sau lại càng cãi càng hung, cuối cùng thế nhưng còn lén đánh nhau.
Diệp Xu Xu nghe được động tĩnh trong phòng các nàng, nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ đầu chó nhỏ,
- “Ta cũng coi như báo thù cho ngươi....”
*** *** *** *** ***
Trung tuần tháng 11, Diệp Xu Xu được ngày nghỉ về nhà, trong nhà bởi vì đã không có Liễu thị cái người gian giảo, hòa thuận rất nhiều.
Diệp Chân Chân thì sao, bị nhốt ở trong phòng chút thời gian, Diệp Thịnh Hồng phân phó thẳng đến sau khi nàng xuất giá mới có thể thả nàng ra, tính tính ngày, ngày mai chính là ngày nàng xuất giá.
Diệp Chân Chân bị nhốt mấy ngày này, nàng cũng ầm ĩ tuyệt thực qua, nhưng căn bản không có hiệu quả, cuối cùng rốt cuộc nàng đã chết tâm, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là Diệp Xu Xu ở trước một ngày nàng xuất giá hảo tâm tới liếc mắt xem nàng một cái, trong mắt Diệp Chân Chân vẫn có hận ý.
- “Ngươi là tới xem ta bị chê cười sao?” Diệp Chân Chân cười lạnh nói.
Diệp Xu Xu thầm nghĩ chính mình thật đúng là tự tìm mất mặt,
- “Ngươi ít nói lời lạnh nhạt, hôm nay mẹ con các ngươi biến thành như vậy, chỉ có thể trách chính các ngươi. Từ đầu tới đuôi, ta cũng chưa hại qua ngươi, hại ngươi chỉ có chính ngươi.”
Chính là Diệp Chân Chân sao có thể sẽ nghe đây? Nàng vẫn là đem hết thảy tội đổ lên trên người Diệp Xu Xu, trước sau nàng cho rằng nếu không phải Diệp Xu Xu, nàng đã sớm gả cho Võ An Hầu, làm sao có thể gả cho một cái thư sinh nghèo?
Đối với chuyện này, Diệp Xu Xu bĩu môi không chút do dự xoay người rời đi, cùng nữ nhân chết cũng không hối cải nhiều lời một câu đều lãng phí nước miếng.
Sáng sớm ngày đó, Diệp phủ an an tĩnh tĩnh gả Diệp Chân Chân đi, hiện giờ Diệp phủ là Trâu thị thê tử Diệp Trường Canh quản gia, Trâu thị vốn dĩ chán ghét Diệp Chân Chân, đối với hôn sự nàng, Trâu thị căn bản là không để bụng, chỉ qua loa thêm vào một ít của hồi môn, liền đưa nàng ra cửa.
Diệp Trường Canh cũng bởi vì sự tình Diệp Xu Xu lần trước, đối Diệp Chân Chân cũng thất vọng buồn lòng, cho nên đối với Trâu thị xử trí cũng không nói cái gì, chỉ có Diệp Thịnh Hồng đối nữ nhi thân sinh vẫn là có điều thương tiếc, thấy Trâu thị không để bụng của hồi môn như thế, ông nhăn nhăn mày, yên lặng từ tư khố của mình ngõ ra chút đồ vật đáng giá cho Diệp Chân Chân làm của hồi môn.
Chỉ tiếc, tâm ông từng thật sự yêu thương nữ nhi, Diệp Chân Chân lại không cảm kích, hiện tại trừ bỏ Diệp Xu Xu, Diệp Chân Chân hận nhất chính là Diệp Thịnh Hồng, nàng hận ông bất công hận ông cổ hủ ngoan cố huỷ hoại cả đời nàng.
Trước khi đi, Diệp Trường Canh nói với nàng:
- “Cha ngàn chọn vạn tuyển thay muội tìm vị thư sinh này, vô luận tài hoa nhân phẩm đều là nhất đẳng nhất hảo, hy vọng muội không cần cô phụ cha.”
Lúc này, Diệp Chân Chân cũng hận hắn.
Mặt nàng trào phúng, cười nhạo nói:
- “Nói mát ai đều sẽ nói, nhưng hôm nay nếu đổi thành là Diệp Xu Xu gả cho hắn, ngươi chịu đáp ứng sao?”
Diệp Trường Canh nhấp nhấp môi, rốt cuộc đối nàng hoàn toàn đã chết tâm.
- “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Hắn cuối cùng nói.
Diệp Chân Chân cứ như vậy gả đi, hôm nay tuy rằng là ngày đại hỉ của nàng, Diệp phủ lại an an tĩnh tĩnh cùng ngày thường không có gì khác nhau.
Ngày kế, Trâu thị lôi kéo Diệp Xu Xu đi trên đường mua đồ vật, Trâu thị từ chỗ Diệp Trường Canh biết hắn là nhờ phúc của Diệp Xu Xu mới có thể tiến cung làm thị vệ cho Thái Tử, cho nên Trâu thị đối Diệp Xu Xu là lòng mang cảm kích, mang theo Diệp Xu Xu đi dạo một vòng trên đường, nữ nhân mua đồ chính là thích dạo khắp nơi.
Trâu thị thật vất vả ra ngoài một chuyến, thấy cái thứ gì tốt đều muốn mua, đến lúc giữa trưa, nàng không sai biệt lắm tiêu hết ba ngàn lượng bạc mang theo, trong đó một nửa đều là mua xiêm y trang sức cho Diệp Xu Xu, còn có một phần là mua cho Tiểu Thạch cùng Diệp Trường Canh, nàng chính mình cũng mua không ít.
Tới chạng vạng, hai người rốt cuộc dạo mệt mỏi, Diệp Xu Xu đề nghị đi tửu lầu gần đó nghỉ ngơi ăn cơm, Trâu thị đồng ý, các nàng tới Thiên Hương Lâu rất là nổi danh.
Thời điểm các nàng đến, tửu lầu đã ngồi rất nhiều người, đ!ếm tiểu nhị nói chỉ có sương phòng lầu hai mới còn trống, hỏi các nàng có đi hay không? Sương phòng so chỗ ngồi bình thường phải mắc hơn nhiều, bất quá Diệp Xu Xu có tiền, không nói hai lời liền mang Trâu thị đi.
Tòa sương phòng đó vị trí không tốt lắm, ở hàng hiên tầng một, vị trí thực hẻo lánh, sau khi nàng cùng Trâu thị ngồi xuống, không bao lâu, liền có nữ tiểu nhị cười khanh khách bưng nước trà tới, nói các nàng chờ một chút, đồ ăn lập tức liền sẽ mang tới.
Nữ tiểu nhị đi rồi, Diệp Xu Xu cùng Trâu thị trò chuyện, không bao lâu, đồ ăn rốt cuộc mang tới, Thiên Hương Lâu đồ ăn cực kỳ ngon miệng, hai người vừa ăn vừa cười, rất tận hứng.
Chờ các nàng rốt cuộc ăn xong, mặt trời xuống núi trời đã tối sầm xuống, Diệp Xu Xu còn đặc biệt mua sủi cảo thủy tinh cùng thịt kho tàu nàng cảm thấy hương vị tốt nhất mang về.
Trâu thị nói:
- “Đã trễ thế này, phỏng chừng trong nhà đã ăn cơm chiều xong, muội mang về cũng là lãng phí.”
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Không cần sợ, đại ca ăn uống nhiều mà, khẳng định đại ca có thể ăn.”
Trâu thị nghe nở nụ cười, hai chị em dâu hòa thuận mà về trong xe ngựa, xa phu đánh xe ngựa rời khỏi Thiên Hương Lâu, khi tới một cái ngõ nhỏ, đột nhiên nhảy ra mấy tên hắc y nhân chặn đường bọn họ.
- “Trong xe ngồi chính là đại tiểu thư Diệp gia?” Người cầm đầu hỏi.
Xa phu Diệp gia giật mình, cũng không trả lời, chỉ lớn tiếng quát lớn:
- “Các ngươi là người nào?”
Hắc y nhân lại không nói hai lời mang theo đao kiếm vọt lên.
Xa phu bị một đao đâm trúng tim, kêu thảm thiết một tiếng,
- “Thiếu phu nhân, tiểu thư các ngươi chạy mau!”
Biến cố bất thình lình làm nha hoàn đi ở xe bên sợ tới mức thất thanh hét lên, bên trong xe, Diệp Xu Xu cùng Trâu thị cũng đều bị dọa tới rồi.
Chạy khẳng định không còn kịp rồi, đối phương người đông thế mạnh, các nàng căn bản chạy không được.
Hắc y nhân xốc lên màn xe, nhìn thoáng qua bên trong, dáng vẻ Trâu thị là phụ nhân đã kết hôn, cho nên hắn trực tiếp xem nhẹ, hắn âm trầm trầm mà nhìn chằm chằm Diệp Xu Xu.
Trâu thị sợ hãi, rút ở trong góc động cũng không dám động, Diệp Xu Xu ổn định tin thần, nói:
- “Ta có rất nhiều tiền, người an bài các ngươi lại đây là ai? Hắn ra nhiều ít, ta có thể ra giá gấp đôi!”
Mắt hắc y nhân chợt lóe, cuối cùng hắn cười lạnh nói:
- “Chúng ta làm việc là giảng quy củ, đã có người trước ra tiền muốn mệnh ngươi, vậy chỉ có thể trách ngươi xui xẻo. Xin lỗi, cô bé, ngươi vẫn là đi tìm chết đi!”
Liền ở một khắc hắc y nhân đó chuẩn bị động thủ, đột nhiên, một mũi tên từ phía sau lưng hắn xỏ xuyên qua trước ngực, hắc y nhân kêu thảm thiết một tiếng thẳng tắp ngã xuống.
Chung quanh hắc y nhân thấy thế kinh hãi, quay đầu nhìn lại, lại thấy phía sau bọn họ thế nhưng không biết khi nào toát ra hai nam nhân, người ngồi trên lưng ngựa phía trước, khuôn mặt hắn lạnh lùng, giương cung cài tên từng tên từng tên kết liễu bọn họ, tiễn pháp của hắn cực chuẩn, một mũi tên là có thể giết một người, hắc y nhân đại kinh thất sắc, cũng không màng đến lại giết người, chạy vắt giò lên cổ, chính là bọn họ chạy làm sao có thể nhanh hơn mũi tên? Thực mau đã bị giết chỉ còn lại có một người.
Trong xe, Diệp Xu Xu nghe được động tĩnh xốc lên màn xe nhìn lại, lại thấy bên ngoài người cứu nàng thế nhưng là Thái Tử!
Diệp Xu Xu khó có thể tin mà xoa xoa mắt, luôn mãi xác nhận nàng không có nhìn lầm, người nọ thế nhưng thật là Thái Tử!
Hắn mặc một thân xiêm y màu xanh xám, hóa trang giống người bình dân. Bất quá liền tính như vậy, cũng che dấu không được vẻ anh tuấn của hắn.
Thái Tử xua ngựa chạy tới, trên dưới đánh giá nàng một phen, thấy nàng bình an không có việc gì, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
- “Điện điện…… Hạ?” Diệp Xu Xu vẻ mặt kinh ngạc.
Làm sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải hắn hẳn là ở trong quân doanh ở phía Bắc sao?
Thái Tử trầm mặt, hỏi:
- “Là ta, nàng thế nào? Có bị thương không?”
Diệp Xu Xu nhìn những thi thể ngã xuống chung quanh xe ngựa, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Tống Tử Minh đem cái tên sống cuối cùng mà Thái Tử đặc biệt lưu lại, kéo xuống khăn che mặt trên mặt hắn, người nọ lộ ra một gương mặt rất bình thường.
Thái Tử nói:
- “Đừng ở chỗ này thẩm vấn, mang về.”
Tống Tử Minh gật gật đầu, đánh người hôn mê bất tỉnh.
Mang về liền trực tiếp đưa tới Diệp phủ.
Tới Diệp phủ thì, Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh thấy hắn đều choáng váng, Tống Tử Minh ôm quyền nói với hai người bọn họ:
- “Nhị vị, công tử chúng ta đi đường mệt nhọc, cho nên muốn ở trong phủ nghỉ tạm một đêm, không biết nhị vị có đồng ý không?”
Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh vừa nghe lời này, lập tức liền rõ ràng Thái Tử đây là không hy vọng bọn họ tiết lộ việc hắn hồi kinh ra ngoài.
Còn có cái gì có thể nói, hai cha con khẳng định chỉ có thể đồng ý mà. Bọn họ an bài phòng đàng hoàng cho Thái Tử, Tống Tử Minh mang hai người đi, trong phòng chỉ còn lại có Diệp Xu Xu cùng Thái Tử.
Diệp Xu Xu biết Thái Tử thế nhưng ở dưới tình huống Khang Nguyên Đế cùng hết thảy các đại thần cũng không biết lén lút chạy về!
- “Điện hạ!”
Diệp Xu Xu không thể tin được, hắn làm như vậy cũng quá không trách nhiệm đi?
- “Ngài cứ như vậy chạy về? Không phải ngài còn đang đánh giặc sao? Vạn nhất người Bắc Nhung đánh lén thì làm sao bây giờ?!”
- “Quân doanh có Võ An Hầu trông coi, sẽ không có việc gì.” Thái Tử chậm rì rì uống ngụm trà.
Khóe miệng Diệp Xu Xu rút trừu, người này khi nào thế nhưng trở nên không đáng tin cậy như vậy hả? Liền tính Địch Thanh Huyền ở đó, nhưng hắn lại không phải chủ soái, vạn nhất thật xảy ra chuyện, một mình hắn cũng không dùng được nha!
- “Chính là…… Vạn nhất thì sao? Điện hạ làm như vậy nếu như bị ngự sử biết được, còn không chừng sẽ buộc tội điện hạ như thế nào!” Diệp Xu Xu có chút tức giận.
Thái Tử nhướng nhướng mày,
- “Nếu ta không tới, vừa rồi nhất định nàng phải chết. Nàng không cảm kích ta thì thôi, thế nhưng còn chỉ trích ta?”
Lời này nghẹn Diệp Xu Xu nói không nên lời, đích xác, vừa mới, hắn đã cứu nàng một mạng.
Nhìn Thái Tử ngồi ở trong phòng thong thả ung dung uống trà, mày Diệp Xu Xu nhíu chặt, tức cũng không được, không tức cũng không được. Bất quá để cho nàng rối rắm vẫn là hắn lén lút chạy về, không biết có thể sẽ bị trừng phạt hay không?
- “Không cần phải lo lắng, ta đều có đúng mực.”
Hắn phảng phất đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, khóe môi giơ lên, vẻ mặt hài hước nói.
- “Hồi lâu không thấy, mấy ngày này nhớ ta không?” Hắn hạ thấp giọng nói.
Từ trước đến nay thanh âm hắn dễ nghe, cố tình hạ thấp như vậy, có vẻ cực kỳ mê người.
Mặt Diệp Xu Xu hơi hơi nóng lên, lại đối hắn mắt trợn trắng,
- “Mặc kệ điện hạ.”
Nói xong xoay người muốn chạy, kết quả tay lại bị Thái Tử giữ chặt, cả người đều bị hắn túm trở về.
- “Điện hạ làm gì?” Diệp Xu Xu mặt già đỏ lên.
Thái Tử chỉ cười không nói,
- “Nàng không nhớ ta, nhưng ta nhớ nàng, cho nên ta liền trở về.”
Nghe được lời này, huyệt Thái Dương Diệp Xu Xu thình thịch nhảy lên,
- “Điện hạ thế thế nhưng bởi vì nguyên nhân này trở về?!”
- “Ừ.”
Diệp Xu Xu xù lông, nàng quả thực sắp phát điên,
- “Ngươi ngươi ngươi……”
Nàng lại ngươi không ra cái nguyên cớ, chỉ có thể lại tức lại hận rèn sắt không thành thép mà trừng hắn.
Thái Tử bị nàng chọc cười,
- “Ta nói giỡn, nàng thế nhưng cho là thật.”
Diệp Xu Xu:
....
Vì cái gì nàng đột nhiên có xúc động muốn đánh chết nam nhân trước mắt?
Náo loạn cũng đủ rồi, kế tiếp chính là lúc làm chính sự.
Lần này Thái Tử trở về đương nhiên không phải vì Diệp Xu Xu, ở quân doanh bắc địa, bởi vì hắn huỷ diệt một bộ phận quan trọng của Bắc Nhung, Bắc Nhung đã tổn thương tới nguyên khí, trong khoảng thời gian gần nhất căn bản không cách nào đối kháng quân đội Hạ Quốc. Cho nên hắn mới có thể yên tâm lớn mật trở về.
Lần này hắn trở về chủ yếu vẫn là sợ Thái Hậu sẽ chó cùng rứt giậu, làm ra cái sự tình bất lợi gì với phụ mẫu thân nhân của hắn bao gồm Diệp Xu Xu.
Bất quá may mắn hắn trở về kịp thời, cũng may mắn lúc hắn biết được Diệp Xu Xu được nghỉ về nhà thì vì thấy mặt nàng đặc biệt tới Diệp phủ, nếu không chẳng phải Diệp Xu Xu sẽ mất mệnh trong tay hắc y nhân?
Nhớ tới hung hiểm mới vừa rồi, mặt Thái Tử lạnh lùng, trong mắt hiện ra tầng tầng sát ý.
*** *** *** *** ***
Bởi vì hắn đột nhiên trở về, lòng Diệp Xu Xu là vui mừng lại lo lắng, vui mừng chính là rốt cuộc hắn đã trở lại, lo lắng chính là không biết lần này hắn trở về có thể có vấn đề gì hay không, rốt cuộc hắn là lén lút trở về.
Thái Tử ở Diệp phủ cả đêm liền rời đi, trước khi đi hắn bố trí rất nhiều ám vệ ở Diệp phủ, Xích Ảnh cũng từ trong cung bị tới bảo hộ Diệp Xu Xu, hắn phân phó Diệp Xu Xu mấy ngày nay cẩn thận đợi ở nhà, chỗ nào đều không được đi.
- “Ngoan, nghe lời, chỉ có nàng an toàn, ta mới có thể buông ra tay chân đi làm chuyện khác.” Hắn nói.
Diệp Xu Xu trong lòng giật mình,
- “Điện hạ chuẩn bị làm cái gì? Nguy hiểm không?”
Thái Tử xoa xoa đầu nàng, khóe môi mỉm cười:
- “Yên tâm, ta sẽ không có việc gì!”