Sau khi xe ngựa từ trong hố kéo lên liền tiếp tục chạy, bởi vì Địch Thanh Huyền cùng Diệp Xu Xu không cùng đường, từ biệt với Diệp Xu Xu xong liền trực tiếp rời đi.
Xa phu xua đuổi xe ngựa quặt một đạo cong tiến vào ngõ nhỏ.
Tống Tử Minh nhìn xe ngựa Diệp gia đi ngang qua, trong lòng hắn thực sự thấp thỏm, vẫn duy trì độ cao cảnh giác chờ Thái Tử điện hạ ra lệnh, không nghĩ tới mãi cho đến xe ngựa Diệp gia rời đi, Thái Tử cũng không từng nói lời nào.
- “Điện hạ……”
Tống Tử Minh do dự nói,
- “Ngài không ngăn cản sao?”
Một lát sau, thanh âm lãnh đạm từ bên trong truyền đến,
- “Không cần, hồi cung.”
Tống Tử Minh sờ sờ mũi, tâm nói được, xem ra điện hạ lại chuẩn bị buồn rồi.
Hắn giơ lên roi ngựa đánh xe ngựa rời đi.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu về đến nhà liền thẳng đến chỗ Diệp Trường Canh ở, lúc này đại phu đã đắp dược cho Diệp Trường Canh, Lão thái thái và Diệp Thịnh Hồng đều ở trong phòng, thấy nàng tới cũng đều không nói cái gì.
Diệp Thịnh Hồng xụ mặt nói:
- “Ngươi thiếu chút nữa đánh chết thế tử Hoài Dương vương, ăn năm mươi bản tử này đều còn tính may mắn, nếu như không phải thế tử kia mạng lớn còn sống, chỉ sợ mạng của ngươi cũng không còn.”
Ông nói xong lại là một bụng tức giận, trách cứ nói:
- “Ngươi làm việc như thế nào mà không thể động đầu óc nhiều một chút? Như thế nào người nào ngươi cũng dám xuống tay quá nặng? Lần này là ngươi gặp may mắn, vậy lần sau thì sao? Ngươi lại động thủ không đúng mực như vậy, cả nhà chúng ta sớm hay muộn sẽ bị ngươi hại chết!”
Diệp Trường Canh ghé vào đầu giường bị ông đổ ập xuống thoá mạ một trận, vẻ mặt hắn hổ thẹn không lên tiếng.
Lão thái thái nhìn thấy Diệp Thịnh Hồng giáo huấn đại tôn tử của bà như thế, trong lòng tức khắc không vui, nói:
- “Được rồi được rồi, ngày hôm qua ngươi giáo huấn còn chưa đủ sao? Hiện tại hài tử đã bị thương thành như vậy, ngươi không thể nói ít vài câu sao?”
Diệp Thịnh Hồng xụ mặt không lại tiếp tục, lão thái thái hiền từ mà an ủi Diệp Trường Canh vài câu, phân phó Trâu thị chăm sóc hắn thật tốt.
Sau khi Diệp Thịnh Hồng cùng lão thái thái rời đi, rốt cuộc Diệp Xu Xu có thể nói vài lời với Diệp Trường Canh.
- “Ca ca, huynh thế nào rồi? Có phải rất đau hay không?”
Diệp Xu Xu nhìn thấy sắc mặt Diệp Trường Canh không tốt, nàng quan tâm hỏi.
Diệp Trường Canh cười cười,
- “Không có việc gì, ca ca da dày thịt béo, đánh mấy gậy không chết được.”
Trâu thị ở một bên cười lạnh,
- “Chàng là không chết được, lại chỉ có thể giống một con mèo bệnh nằm ở trên giường một hai tháng, còn phải thiếp tới hầu hạ chàng.”
Nghe vậy, Diệp Trường Canh trên mặt cứng đờ,
- “Được được được, từ lúc ta trở về tới bây giờ nàng chưa cho ta sắc mặt tốt, ta không cần nàng hầu hạ, được rồi chứ?”
Trâu thị hừ lạnh,
- “Chàng không cho thiếp hầu hạ chàng, chẳng lẽ là muốn cho Diệp Chân Chân tới hầu hạ chàng? Vậy cũng tốt, chàng là vì nàng ta chịu bị thương, đúng lý nàng ta nên lại đây hầu hạ chàng, được, thiếp đây liền kêu nàng ta tới.”
Nói xong thật đúng là đi ra ngoài.
Diệp Trường Canh vội la lên:
- “Đừng nha, Chân Chân một tiểu cô nương năm ngón tay không dính nước, làm sao sẽ hầu hạ người?”
Trâu thị nghe xong sắc mặt càng xấu, nàng chống nạnh, cả giận nói:
- “Như thế nào? Nàng ta là muội muội của chàng, là đại tiểu thư nũng nịu, chàng đau lòng nàng ta không thể để nàng ta chịu khổ. Ta đây thì sao? Ta thì xứng đáng làm lão mụ tử đúng không?”
Diệp Trường Canh bị Trâu thị dỗi á khẩu không trả lời được.
Diệp Xu Xu thấy thế, cười nói:
- “Đại tẩu, ngài đừng nóng giận, đại ca làm sao mà đau lòng Chân Chân? Này không phải bởi vì chỗ đại ca bị thương không tiện sao? Nói nữa, đại tẩu là người thận trọng, ngày thường Chân Chân đều là được người hầu hạ quen rồi, làm sao mà giống như đại tẩu vậy có thể chiếu cố săn sóc người?”
Trâu thị nghe xong vặn vặn khăn tay không nói gì, trong lòng nàng vẫn là tức giận, tức giận Diệp Trường Canh vì Diệp Chân Chân xuất đầu, không suy xét qua nàng cùng Tiểu Thạch.
Diệp Xu Xu đi qua nhỏ giọng nói:
- “Kỳ thật thời điểm ca ca phạm tội ở trong khu vực săn bắn, không yên lòng nhất chính là đại tẩu cùng Tiểu Thạch! Ca ca sợ sẽ liên lụy đến mẫu tử hai người, lo lắng đến ngủ không được, người đều tiều tụy rất nhiều. Ca ca tuy rằng nhất thời lỗ mãng, nhưng sai cũng không ở ca ca. Đại tẩu, tẩu thông cảm cho ca ca một chút đi.”
Diệp Xu Xu nói cho hết lời, Trâu thị nhìn về phía nàng, thấy nàng mỉm cười ánh mắt chân thành, Trâu thị mím mím môi, trong lòng tức giận tan đi một ít.
- “Ta đi nấu thuốc cho hắn.”
Trâu thị che dấu không được tự nhiên ở trong lòng, lấy cớ nấu thuốc rời đi.
Nàng đi rồi, Diệp Trường Canh lập tức hưng phấn lên, nói:
- “Xu nhi, muội lại đây, ca ca có chuyện muốn nói với muội.”
Diệp Xu Xu đi qua, Diệp Trường Canh từ trong lòng ngực lấy ra ngọc bội Thái Tử điện hạ giao cho hắn, nói:
- “Muội đoán xem đây là của ai?”
- “Ai?” Diệp Xu Xu hỏi.
Diệp Trường Canh nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, quơ quơ ngọc bội ở trước mặt nàng, nói:
- “Ngọc bội này muội không nhận biết à? Muội lại nhìn kỹ xem, muội ngẫm lại ở nơi nào gặp qua nó?”
Diệp Xu Xu nhìn chằm chằm trong chốc lát, vẫn là không nhận ra được, nói:
- “Ca ca, đại ca cũng đừng úp úp mở mở, mau nói đi.”
Diệp Trường Canh trong lòng suy nghĩ, Thái Tử điện hạ thường xuyên mang ngọc bội, hắn đều nhận được, nàng thế nhưng nhận không ra?
Hắn ho khan một tiếng, nói:
- “Muội muội, đây là Thái Tử điện hạ cho ca ca.”
Nguyên lai là Thái Tử điện hạ, Diệp Xu Xu nghĩ thầm khó trách tính chất cùng thủ công của ngọc này tốt như thế.
Diệp Trường Canh tiếp tục nói:
- “Đây là điện hạ để cho ca ca tới chuyển giao cho muội.”
Diệp Xu Xu sửng sốt, hỏi:
- “Cho muội?”
Diệp Trường Canh gật đầu,
- “Ừ, cho muội.”
- “Điện hạ cho muội cái này làm cái gì?” Diệp Xu Xu kỳ quái hỏi.
Diệp Trường Canh cười hắc hắc,
- “Điện hạ nói đây là tín vật đính ước cho muội.”
Diệp Xu Xu:
..…
Tín vật đính ước? Thái Tử điện hạ thế nhưng đưa nàng tín vật đính ước?
Diệp Trường Canh cười tủm tỉm, tiếp tục nói:
- “Thái Tử điện hạ giáp mặt nói với ca ca, điện hạ coi trọng muội, muốn cưới muội tiến cung.”
Diệp Xu Xu:
!!!
Nàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu “Ầm ầm” truyền đến tiếng vang lớn, khiếp sợ đầu óc trống rỗng.
Trong chốc lát, nàng mới phản ứng lại, chỉ chỉ chính mình, hỏi:
- “Ca ca nói Điện hạ muốn cưới muội?”
Diệp Trường Canh dùng sức gật đầu,
- “Đúng vậy! Điện hạ tựa hồ thực thích muội, Điện hạ chính miệng nói với ca ca, muốn cưới muội tiến cung. Chuyện này, ca ca còn chưa có nói cho cha biết đâu, ca ca nghĩ nói trước với muội một tiếng.”
Hắn nói xong cười rộ lên,
- “Muội muội, nếu muội có thể gả cho Thái Tử thì thật tốt quá, Thái Tử điện hạ đến nay không có cưới vợ, nếu muội gả cho Thái Tử, đó chính là Thái Tử Phi, tương lai chính là Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu đấy!”
Diệp Xu Xu chậm rãi từ trong khiếp sợ vừa rồi khôi phục hồn lại, nghe được Diệp Trường Canh nói, khóe miệng nàng rút trừu.
Cái gì nhất quốc chi mẫu hả, nàng không hiếm lạ.
Không nói đến Thái Tử tương lai sẽ cưới một đống lớn tiểu lão bà, liền tính hắn không cưới những người khác, nàng cũng vẫn là không thể tiếp thu Thái Tử nha. Rốt cuộc Thái Tử đối nàng mà nói chẳng qua là người xa lạ thấy mặt vài lần, tuy nói hắn có lòng tốt giúp nàng vài lần, thế nhưng cái này cũng không đủ để làm nàng gả cho hắn mà.
Rốt cuộc trong quan niệm của nàng, hôn nhân vẫn là phải lưỡng tình tương duyệt mới được.
Nói nữa, tương lai Thái Tử sao có thể sẽ không cưới người khác? Liền tính hắn nguyện ý, các triều thần cũng sẽ không đáp ứng, nàng không nghĩ cùng một đám nữ nhân lục đục với nhau. Hơn nữa tương lai hắn làm hoàng đế, nàng phải cả đời bị nhốt ở trong cung, vậy thì rất nhàm chán nha, nàng tuổi còn trẻ, nơi phồn hoa bên ngoài còn chơi chưa có đủ đâu!
Nghĩ như vậy, nàng tức khắc kéo dài một khuôn mặt sầu khổ.
Diệp Trường Canh thấy thế, kinh ngạc nói:
- “Làm sao vậy? Muội muội, thế nhưng muội không muốn?”
Diệp Xu Xu buồn rầu mà suy tư một phen, nàng nhìn Diệp Trường Canh, thử hỏi:
- “……Nếu như muội nói muội không muốn, muội có thể không gả không?”
Hoàng quyền cổ đại lớn hơn trời, động bất động chính là cái gì dĩ hạ phạm thượng cái gì quân vô hí ngôn, không biết nếu như nàng không đồng ý, có thể bị Thái Tử đấm cho chết hay không……
Diệp Trường Canh kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, hắn khó có thể tin mà nhìn nàng,
- “Muội muội, đó chính là Thái Tử! Muội muội…… muội thế nhưng không muốn gả cho hắn?”
Ở trong mắt hắn, tiểu cô nương trong khắp thiên hạ nghe thấy cái tin tức này đều hẳn là mừng rỡ như điên mới đúng. Nguyên bản hắn cho rằng Diệp Xu Xu sẽ rất vui vẻ, không nghĩ tới nàng thế nhưng còn không muốn!
Diệp Trường Canh thật sự lý giải không được, hỏi:
- “Muội muội, vì cái gì muội không muốn vậy?”
Diệp Xu Xu vẻ mặt rối rắm,
- “Ca ca, trước tiên ca ca nói cho muội biết, muội có thể không đồng ý không?”
Lúc này rơi xuống Diệp Trường Canh khóe miệng run rẩy, hắn nhìn kỹ biểu tình Diệp Xu Xu, thấy hình như là nàng thật sự không muốn, hắn hoang mang cực kỳ, nguyên lai muội muội hắn thật sự không muốn gả cho Thái Tử.
- “Cái này…… Ca ca cũng không biết đâu……”
Diệp Trường Canh đau đầu, nếu Diệp Xu Xu thật sự dám can đảm cự tuyệt Thái Tử điện hạ cầu hôn, hắn cũng không dám bảo đảm Thái Tử có thể ở dưới cơn thịnh nộ mà trả thù trở về hay không?
Diệp Xu Xu hỏi:
- “Ca ca, việc này ca ca đã nói với cha chưa?”
Diệp Trường Canh lắc đầu,
- “Còn chưa đâu, ca ca nghĩ trước tiên nói cho muội biết, cho nên chưa nói.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu,
- “Nếu ca ca chưa nói, vậy tạm thời đừng nói nữa. Muội nghĩ nếu Thái Tử điện hạ kêu ca ca tới nói với muội, nói vậy việc này chỉ là ý niệm cá nhân điện hạ, muội đoán Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng không biết.”
Nếu việc này chỉ là ý niệm của một mình hắn, vậy nói không chừng nàng có thể làm hắn đánh mất cái ý niệm này. Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ Thái Tử điện hạ hẳn là không lòng dạ hẹp hòi như vậy, sẽ không bởi vì cầu hôn thất bại mà trả thù nàng đi?
Nàng nói xong, Diệp Trường Canh nhíu mày hỏi:
- “Xu nhi, chẳng lẽ muội thật sự không muốn gả cho Thái Tử? Muội có thể tưởng tượng rõ ràng đó chính là Thái Tử!”
Diệp Xu Xu cười khổ,
- “Ca ca, muội biết ca ca cảm thấy Thái Tử là nhân trung long phượng, muội không muốn gả cho Thái Tử là muội không biết điều, chỉ là ca ca có nghĩ tới hay không, từ xưa gần vua như gần cọp. Với đầu óc này của muội, tương lai có thể làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, có thể đấu qua những phi tần hậu cung của hắn sao?”
Diệp Trường Canh nghe được thì sửng sốt.
Diệp Xu Xu vặn ngón tay, mặt ủ mày ê, tiếp tục nói:
- “Người giống như muội vậy, nhiều nhất cũng chính là tìm một phu quân thành thật gả cho, tương lai thành thật kiên định sinh hoạt, Thái Tử tuy tốt, nhưng muội thực sự không xứng với, nếu cố chấp muốn xứng đôi, bất quá là tự rước lấy nhục, chờ tương lai đâm cho thương tích đầy mình, cũng không có chỗ để mà hối hận đi.”
Cuối cùng nàng sâu kín thở dài,
- “Hoàng cung loại địa phương đó xác thật không thích hợp với muội.”
Nàng nói xong, Diệp Trường Canh nhíu mày cũng lâm vào trầm tư.
Muội muội hắn nói đích xác cũng có đạo lý, vị trí Thái Tử Phi nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng đồng thời cũng nguy cơ tứ phía, trong ngoài triều đình có bao nhiêu đại thần đều đang nhìn chằm chằm vị trí này, bọn họ đều ước gì ngồi trên vị trí này chính là nữ nhi của mình. So sánh với những trọng thần đó mà nói, thế lực Diệp gia đã suy nhược, liền tính muội muội hắn bị Thái Tử cưới tiến cung, chờ tương lai hắn nạp các nữ nhi khác của các đại thần, đặc biệt là nữ nhi của một ít trọng thần, muội muội hắn làm sao có thể kiềm chế được những người đó?
Từ xưa đến nay, nữ tử hậu cung có kết cục tốt lại có mấy người? Liền tính là Hoàng Hậu cao quý, bị chết bị phế cũng không phải là số ít.
Nghĩ đến đây, nội tâm Diệp Trường Canh không ngừng lại dao động, hắn cố nhiên nguyện ý muội muội hắn gả cho Thái Tử có thể quang tông diệu tổ, nhưng đồng thời hắn cũng hy vọng muội muội có thể hạnh phúc an khang…… Nếu tương lai nàng vào cung, hắn sẽ không bảo hộ được nàng, nếu như nàng không hạnh phúc, thì hắn cũng sẽ khổ sở……
Trong lúc nhất thời huynh muội Diệp gia đều vì việc này mà khó khăn.
*** *** *** *** ***
Trong hoàng cung.
Thái Tử mặt lạnh từ trên xe ngựa bước xuống, cũng không quay đầu lại mà nhắm hướng đông cung đi nhanh, Tống Tử Minh nhanh nhanh chạy theo sau.
Thái Tử đi thực mau, chờ vào Đông Cung, hắn chợt dừng lại bước chân, Tống Tử Minh nhất thời không chù ý thiếu chút nữa đụng phải, còn tốt hắn phản ứng mau, mới không đến nỗi thật sự đụng vào, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy may mắn.
Hắn nhìn mắt Thái Tử, thấy hắn mặt không biểu tình, đáy mắt toàn là sương lạnh, Tống Tử Minh âm thầm phun trào, lúc trước nói Thái Tử đi ngăn lại Diệp Xu Xu, hắn không chịu, bây giờ tốt rồi, Thái Tử nghẹn một bụng hỏa trở về, cũng không sợ tức tối mà sinh bệnh.
- “Điện hạ, ngày mai thuộc hạ có phải đến đi Diệp phủ một chuyến hay không?”
Thái Tử quét hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
- “Ngươi đi làm cái gì?”
Tống Tử Minh bị Thái Tử dọa sợ tới mức thân thể run lên, một lát sau, hắn cười khổ:
- “Điện hạ, chẳng lẽ ngài đã quên sự tình ngài công đạo Diệp Trường Canh sao? Ngài không muốn biết Diệp cô nương hồi đáp sao?”
Hắn nói xong, lặng im trong chốc lát.
Hắn ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn về phía Thái Tử, lại thấy Thái Tử cau mày, trên mặt âm tình bất định, hiển nhiên vẫn là vì trước đó nhìn thấy Diệp Xu Xu cùng Địch Thanh Huyền ở bên nhau mà tức giận.
Tống Tử Minh tâm nói Thái Tử điện hạ tức giận liền tức giận, tức giận còn không cho Diệp cô nương biết, Diệp cô nương cũng không biết, hắn một mình ở nơi đó giận dỗi lại có ích lợi gì đâu?
Cô nương là chủ động mới có thể theo đuổi, mà tính tình điện hạ dường như hũ nút này, tám đời cũng đuổi không được tức phụ nha!
Qua hồi lâu, Thái Tử mới mở miệng nói:
- “Ngươi ngày mai đi Diệp phủ một chuyến.”
Tống Tử Minh sờ sờ cái mũi, chắp tay thi lễ:
- “Dạ, điện hạ.”
Ngày hôm sau, Tống Tử Minh liền xuất phát lên đường đi Diệp phủ.
Diệp Thịnh Hồng biết hắn tới còn thực ngoài ý muốn, Tống Tử Minh chỉ nói chính mình cùng Diệp Trường Canh có chút giao tình, lần này lại đây với danh nghĩa cá nhân đến thăm hắn.
Diệp Thịnh Hồng cũng không nghĩ nhiều, hàn huyên vài câu với Tống Tử Minh liền để cho hắn đi gặp Diệp Trường Canh.
Diệp Trường Canh thấy Tống Tử Minh, cực kỳ không được tự nhiên. Hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, thăm hỏi vài câu, liền bắt đầu dò hỏi trả lời của Diệp Xu Xu.
Diệp Trường Canh vẻ mặt xấu hổ, lấy ra một phong thơ giao cho hắn,
- “Lời muội muội ta muốn nói đều viết ở trong này……”
Tống Tử Minh thấy thần sắc hắn như vậy, mày nhăn lại, trong lòng có cảm giác điềm xấu……
Hắn trở lại trong cung, giao lá thư kia vào trong tay Thái Tử, Thái Tử tiếp nhận tin, trực tiếp liền mở ra xem.
Thật lâu sau... thật lâu sau..., Tống Tử Minh nhận thấy được không khí quanh thân Thái Tử càng ngày càng lạnh băng.
Thái Tử mặt không biểu cảm, chậm rãi buông lá thư, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tống Tử Minh cả người run run một chút.
Xong rồi, tám phần mười là vị cô nương Diệp gia đã cự hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT