Tin tức Sở Chiêm tỉnh lại rất nhanh đã truyền khắp. Đại bộ phận người trong khu vực săn bắn đều nhẹ nhàng thở ra. May mắn hắn không chết, nếu như hắn chết cũng không biết sẽ khiến cho gió lốc bao lớn.
Diệp Xu Xu trấn an Diệp Trường Canh xong, cùng Diệp Chân Chân và Địch Thanh Huyền đi ra nhà tù.
Diệp Xu Xu ngắm nhìn hai người vài lần, nghĩ thầm nàng cũng đừng làm bóng đèn che ở giữa hai người, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, Tống Tử Minh đuổi lại đây.
- “Diệp cô nương!”
Diệp Xu Xu nhận ra người tới.
Tống Tử Minh chạy đến trước mặt nàng, chắp tay thi lễ nói:
- “Thái Tử điện hạ cho mời cô nương đi qua một chuyến.”
Nghe vậy, ba người ở đây đều ngẩn ra, Địch Thanh Huyền dẫn đầu hỏi:
- “Thái Tử điện hạ tìm Diệp cô nương là vì chuyện gì?”
Tống Tử Minh nhìn về phía hắn cười cười, nói:
- “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, thỉnh hầu gia thứ lỗi.”
Nói giỡn, nhiệm vụ hàng đầu của hắn hiện tại là giúp Thái Tử điện hạ theo đuổi Diệp cô nương, sao có thể sẽ nói với Địch Thanh Huyền?
Địch Thanh Huyền thầm nghĩ chẳng lẽ là vì chuyện của Sở Chiêm? Nghĩ như vậy, hắn nhíu mày, nếu như bởi vì Sở Chiêm, vậy Thái Tử trực tiếp triệu kiến Diệp Trường Canh mới đúng, vì sao lại triệu kiến Diệp Xu Xu đây? Nhớ tới chuyện lúc trước Thái Tử tiếp tú cầu của Diệp Xu Xu, trong lòng hắn hơi hơi cứng lại, hay là Thái Tử điện hạ thật sự có ý với Diệp Xu Xu?
Thật ra Diệp Xu Xu không có suy nghĩ miên man như thế! Thái Tử năm lần bảy lượt giúp nàng, nàng vẫn ghi tạc trong lòng. Cho nên nàng cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp nói với Tống Tử Minh:
- “Được, ta đi cùng công tử một chuyến.”
- “Diệp cô nương, bên này, thỉnh.”
Tống Tử Minh mang Diệp Xu Xu đi. Ở phía sau bọn họ, Địch Thanh Huyền nhìn bóng dáng hai người rời đi hơi chau mày.
Thái Tử thân hình cao thẳng mà đứng, đứng ở khoảng trống, trong lều thắp mấy ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào trên người hắn, làm cho quanh thân hắn ánh lên một tầng ánh sáng nhợt nhạt.
- “Điện hạ, Diệp cô nương đã tới.” Tống Tử Minh khom mình hành lễ.
- “Ừ, ngươi đi xuống trước đi.” Thái Tử nói.
Tống Tử Minh lui ra ngoài. Diệp Xu Xu nhìn về phía người nọ.
Dáng hình Thái Tử rõ ràng khuôn mặt ở dưới ánh đèn mờ nhạt có vẻ càng thêm tuấn lãng.
Thái Tử thân hình cao lớn dáng người đĩnh đạc, một đôi mắt sáng ngời sắc bén.
Diệp Xu Xu trộm ngắm bốn phía, phát hiện nơi này trừ bỏ hắn ra, cũng không có người khác, trong lòng nàng không khỏi lại có chút bất an.
Diệp Xu Xu phun ra một hơi, trong lòng mặc niệm Thái Tử là người tốt, Thái Tử là người tốt, nàng khẩn trương như vậy làm gì?
Thu thập xong tâm tình, nàng hạ thấp người hành lễ,
- “Tham kiến điện hạ.”
- “Đứng lên đi.” Thái Tử nhàn nhạt mở miệng.
- “Tạ điện hạ.” Diệp Xu Xu ngoan ngoãn đứng yên.
Thái Tử rũ mắt đánh giá nàng, sắc mặt nàng tựa hồ không tệ, so với trước đã khá hơn rất nhiều.
Diệp Xu Xu bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên,
- “……Hôm nay đa tạ điện hạ đã cứu thế tử Hoài Dương Vương.”
Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng luôn không hiểu vì sao lại thấp thỏm, thật sự không phải sợ hãi, chính là cảm thấy không được tự nhiên.
Thái Tử nhận thấy được nàng bất an, thu hồi tầm mắt, nhớ tới lời Tống Tử Minh nói với hắn, hắn nhàn nhạt mở miệng:
- “Việc hôm nay, tuy nói Hoài Dương vương thế tử may mắn thoát nạn, nhưng rốt cuộc huynh trưởng ngươi đã đánh người trọng thương, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, Hoài Dương Vương nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm huynh trưởng ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu ngẩn ngơ, nguyên lai việc này còn không có xong à!
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng tức khắc lại khó chịu, nàng nhíu mày thử hỏi:
- “……Không biết đại ca tiểu nữ sẽ chịu cái dạng xử phạt gì?”
Thái Tử trầm giọng nói:
- “Nhẹ thì 50 đại bản, nặng thì sung quân biên cương, phải xem tâm tình Hoài Dương Vương, bất quá hôm nay Sở Chiêm tỉnh lại tựa hồ đối với huynh trưởng ngươi cáu giận đến cực điểm, kêu gào muốn huynh trưởng ngươi đền mạng, nhìn dáng vẻ, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Diệp Xu Xu nghe xong trái tim thắt chặt, thật vất vả có được tin tức Sở Chiêm không chết, kết quả hiện tại người này tỉnh lại lại vẫn là không chịu buông tha đại ca nàng……
- “Thật phải làm sao bây giờ?”
Diệp Xu Xu nhíu mày, trong lòng thực sốt ruột, nghĩ nghĩ nàng nói:
- “Bằng không, tiểu nữ bảo đại ca đến trước mặt thế tử nhận lỗi?”
Nàng nghĩ thầm, đến lúc đó bắt ca ca nàng phải đàng hoàng xin lỗi, ngay cả Sở Chiêm dưới sự giận dữ lệnh người hành hung đại ca nàng một trận, cũng tốt hơn phải sung quân biên cương……
Thái Tử lại nói:
- “Sở Chiêm người này lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, lần này hắn suýt nữa mất mạng, nếu như huynh trưởng ngươi xuất hiện ở trước mặt hắn, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp giết huynh trưởng ngươi.”
- “Hả?!” Diệp Xu Xu giật mình.
……Như thế xem ra nhận lỗi cũng đúng không thông.
Tâm nàng thực loạn, thật vất vả có được tin tức tốt, kết quả kế tiếp lại còn có tin tức xấu…… Nếu thế tử Hoài Dương Vương thật sự không chịu từ bỏ ý đồ, thật phải làm sao bây giờ đây?
Thái Tử đứng ở trước mặt nàng đợi hồi lâu, nàng chỉ ở nơi đó lo lắng suông, lại không mở miệng cầu hắn.
Đôi mắt hắn nhíu lại, lại đợi trong chốc lát, nàng vẫn là không mở miệng.
Thái Tử mặt trầm như nước, hắn một cái người sống to lớn như vậy đều đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không nhớ tới cầu hắn sao? Nàng nghĩ không ra cầu hắn, lại đi cầu Địch Thanh Huyền sao? Chẳng lẽ hắn không đáng tin cậy so với Địch Thanh Huyền à?
Diệp Xu Xu không biết trong lòng Thái Tử suy nghĩ cái gì, chỉ là vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.
Qua hồi lâu, Diệp Xu Xu mới nhớ tới chính mình tựa hồ là xem nhẹ Thái Tử, nàng mặt ủ mày ê nói:
- “Đa tạ điện hạ báo cho, tiểu nữ sẽ nghĩ ra biện pháp, hiện tại thời gian không còn sớm, tiểu nữ cáo từ trước.”
Nghe xong lời này, rốt cuộc Thái Tử không thể nhịn được nữa, trong lòng không biết vì sao bốc cháy lên một cổ vô minh nghiệp hỏa*, hắn nâng lên khóe môi,
- “Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì? Chẳng lẽ là chuẩn bị đi tìm Địch Thanh Huyền nghĩ cách cho ngươi?”
Diệp Xu Xu nghe sửng sốt, nàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, không rõ Thái Tử là có ý gì, vì cái gì lại cảm giác Thái Tử điện hạ đang tức giận? Còn có chuyện gì lại dính dáng tới Địch Thanh Huyền?
Thái Tử hít sâu một hơi, hắn giơ tay xoa xoa cái trán, không biết vì cái gì, ở trước mặt nàng, cảm xúc của hắn luôn là không chịu khống chế.
Diệp Xu Xu nhìn nhìn hắn, thật cẩn thận hỏi:
- “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái Tử trầm mặt, nói:
- “Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý, trên người của ngươi thương thế còn không có tốt, hai ngày này hãy chờ ở trong lều nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hắn nói xong cất cao giọng gọi:
- “Tĩnh ma ma!”
Tĩnh ma ma nghe được tiếng gọi vội vàng từ bên ngoài lều đi vào,
- “Điện hạ, ngài có chuyện gì sao?”
Thái Tử nói:
- “Ngươi mang nàng về, mấy ngày nay coi chừng nàng, không chuẩn cho nàng lại chạy loạn nơi nơi.”
Diệp Xu Xu nghe xong ngẩn ngơ, nàng đây là bị hạn chế tự do thân thể sao?
Tĩnh ma ma nói:
- “Dạ, điện hạ.”
Nói xong liền đi đến bên cạnh Diệp Xu Xu,
- “Diệp cô nương, chúng ta đi thôi.”
Cuối cùng Diệp Xu Xu là bị Tĩnh ma ma lôi đi, lúc nàng đi ra lều, Tống Tử Minh liếc mắt xem xét nàng một cái, thở ngắn than dài, vừa rồi hắn vẫn luôn đứng ở bên ngoài lều nghe góc tường, nghe Thái Tử điện hạ nói chuyện với Diệp cô nương, hắn chỉ cảm thấy đau đầu, chiếu theo tính tình này của Thái Tử điện hạ, đời này liền đừng nghĩ theo đuổi được cô nương mình thích.
Thái Tử điện hạ kêu Diệp cô nương lại đây rõ ràng là muốn giúp Diệp cô nương, để cho Diệp cô nương cảm kích hắn, như thế nào tới cuối cùng lại hoàn toàn thay đổi?
Tống Tử Minh lắc đầu, ai nha, như vậy không được nha, xem ra vẫn là phải dựa hắn ra tay hỗ trợ.
Vì thế Tống Tử Minh chạy đến trước mặt Diệp Xu Xu bắt đầu nói,
- “Diệp cô nương, cô nương có biết hay không kỳ thật cứu sống thế tử Hoài Dương Vương chính là thần y Thái Tử điện hạ mời đến?”
Diệp Xu Xu gật đầu,
- “Dạ, tiểu nữ biết, nghe nói thần y kia y thuật lợi hại, đâm mấy châm xuống, thế tử Hoài Dương Vương liền tỉnh.”
Tống Tử Minh tiếp tục nói:
- “Vậy cô nương có biết vì sao Thái Tử điện hạ phải cứu thế tử hay không?”
Vì sao phải cứu thế tử? Diệp Xu Xu sửng sốt, lời này hỏi cũng thật kỳ quái, Thái Tử cùng tên thế tử kia không phải đường huynh đệ sao? Thái Tử cứu hắn chẳng lẽ không phải hẳn là như vậy sao?
Tống Tử Minh nói:
- “Thái Tử điện hạ cùng thế tử từ trước đến nay không thân, một chút ít cảm tình đều không có, thậm chí có thể nói Thái Tử là thực chán ghét thế tử, chính là Thái Tử vẫn là cho người ra roi thúc ngựa mời Lục lão tiên sinh tới, cứu mạng thế tử. Cô nương biết đây là vì cái gì không?”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu nhíu nhíu mày, nàng nghĩ thầm liền tính Thái Tử thực chán ghét thế tử, chính là bọn họ dù sao cũng là thân thích, máu mủ tình thâm……
Đang nghĩ ngợi, Tống Tử Minh thấy nàng còn không thông suốt, hắn nói:
- “Cô nương còn không rõ sao? Thái Tử điện hạ cứ như vậy khẩn cấp cứu người là vì cô nương đấy!”
- “Hả?!”
Diệp Xu Xu khiếp sợ, khóe miệng nàng rút trừu, dùng ngón tay chỉ chính mình,
- “Vì tiểu nữ à?”
Tống Tử Minh gật đầu thật mạnh,
- “Đúng vậy! Điện hạ sợ huynh trưởng cô nương xảy ra chuyện, cô nương sẽ thương tâm khổ sở, cho nên mới mời Lục lão tiên sinh đến cứu trị thế tử!”
Diệp Xu Xu:
…
Tống Tử Minh thở dài nói:
- “Ai za, điện hạ chúng ta, ngài ấy chính là như vậy, có nói cái gì đều thích nghẹn ở trong lòng, không chịu nói ra, kỳ thật nói thật, ta đi theo bên cạnh điện hạ nhiều năm, trước nay còn chưa thấy qua điện hạ để bụng đối với bất luận cô nương nào giống như đối với Diệp cô nương vậy.”
- “Tuy rằng Điện hạ không nói, bất quá ta xem ra được, điện hạ giống như thực thích cô nương, nếu không không có khả năng ngài ấy sẽ làm ra những việc đó, cô nương còn nhớ rõ lần trước việc điện hạ tiếp tú cầu không? Đây là sự tình trước kia ngài ấy tuyệt đối không có khả năng làm, chính là bởi vì cô nương mà phá lệ!”
- “Còn có cô nương té xỉu, điện hạ tự mình ôm cô nương hồi doanh trướng, đây cũng là sự tình điện hạ tuyệt đối sẽ không làm, cô nương không biết, điện hạ có thói ở sạch, ghét nhất có người đụng chạm, chính là điện hạ lại một lần vì cô nương phá lệ.”
Diệp Xu Xu:
…
- “……Ngài là nói Thái Tử điện hạ thích ta?” Diệp Xu Xu không thể tưởng tượng.
Tống Tử Minh gật đầu,
- “Đương nhiên là bởi vì thích cô nương!”
Diệp Xu Xu ngây ngốc.
Thái Tử điện hạ thích nàng? Sao có thể đây? Nàng giống như cũng không có rất quen Thái Tử mà?
Diệp Xu Xu nhăn mặt, nàng suy nghĩ thật lâu cũng chưa nghĩ ra được lý do Thái Tử thích nàng.
Bởi vì dáng dấp nàng xinh đẹp? Chính là trong hoàng cung nơi nơi đều là mỹ nữ, nàng không cảm thấy chính mình đẹp đến có thể làm người vừa gặp đã thương.
Bởi vì nàng có tài cao siêu? Cũng không có đi, ít nhất Thái Tử ở trong Đào Hoa Yến trừ bỏ tặng nàng một cành hoa đào cũng không có tỏ vẻ gì khác.
Đó là bởi vì cái gì đây? Diệp Xu Xu nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra được rốt cuộc chính mình là chỗ nào hấp dẫn được Thái Tử.
Tống Tử Minh thấy thế, trong lòng âm thầm thở dài, xong rồi xong rồi xong rồi, Diệp cô nương nghe xong hắn nói thế nhưng có phản ứng này, xem ra nàng đối Thái Tử điện hạ cũng không có bất luận cái tình yêu nam nữ gì……
Nghĩ như vậy, Tống Tử Minh bắt đầu phát sầu, vậy phải làm sao bây giờ a, nếu như dựa theo tính tình điện hạ như thế nào đạt được tâm cô nương?
*** *** *** *** ***
Ngày hôm sau.
Sở Chiêm tỉnh lại liền vẫn luôn làm ầm ĩ muốn tìm Diệp Trường Canh tính sổ.
Hoài Dương Vương cũng cảm thấy con của hắn suýt nữa bị Diệp Trường Canh hại chết, bút trướng này nhất định phải tính ở trên đầu Diệp Trường Canh.
Khang Nguyên Đế đang chuẩn bị hạ lệnh đem Diệp Trường Canh ra đánh một trận, lại sung quân, Thái Tử đi ra nói:
- “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn tấu.”
Khang Nguyên Đế nói:
- “Ngươi nói.”
Thái Tử lệnh người mang mấy tên ăn chơi trác táng theo bên cạnh Sở Chiêm lại đây.
- “Bốn người này đều là bằng hữu bên cạnh đường đệ, nhi thần đã cho người khảo vấn qua, bọn họ ngày thường xui khiến đường đệ làm xằng làm bậy khinh nam bá nữ, thậm chí còn xúi giục đường đệ hút ngũ thạch tán.”
Khang Nguyên Đế nghe vậy sửng sốt, hút ngũ thạch tán? Cái này không phải cấm dược sao?
Thái Tử tiếp tục nói:
- “Đường đệ thân mình bởi vì hút ngũ thạch tán đã sớm bại, thế cho nên Diệp Trường Canh gần như thất thủ đánh hắn một quyền, hắn liền chịu không nổi suýt nữa mất đi tính mạng.”
Khang Nguyên Đế nhíu mày trầm ngâm.
Triều đại trước Hạ Triều, chính là bởi vì ngũ thạch tán thịnh hành bên trong sĩ phu cùng với hoàng thất, cho nên mới làm cho quốc gia rách nát thậm chí diệt vong.
Về sau ngũ thạch tán trở thành cấm dược ở Hạ Triều, hoàng đế khai quốc Hạ Triều đã từng mệnh lệnh rõ ràng cấm ngũ thạch tán, người trái lệnh mà hút, đặc biệt là thành viên hoàng thất, thậm chí sẽ bị đuổi ra khỏi tôn thất biếm làm thứ dân.
Nếu như tin tức Sở Chiêm hút ngũ thạch tán lan truyền ra ngoài, những lão thần trong triều buộc tội nhất định sẽ giống như bông tuyết bay tới tấp.
Thái Tử nói:
- “Diệp Trường Canh cố nhiên phạm sai lỡ tay đánh đường đệ, nhưng nếu không có đường đệ bị người xúi giục hút ngũ thạch tán, cũng không đến mức bởi vì một quyền thì thiếu chút nữa mất mạng.”
- “Còn nữa, Diệp gia ở kinh thành cắm rễ nhiều năm, mấy năm nay tuy không có công lớn, thế nhưng đối với triều đình cũng coi như trung thành và tận tâm, nếu như phụ hoàng bởi vì đau lòng đường đệ trách phạt Diệp Trường Canh quá nặng, mấy đại thần khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Nghe đến đó, Khang Nguyên Đế lâm vào trầm tư, một lát sau, ông ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử, hỏi:
- “Vậy con nói nên làm như thế nào?”
Thái Tử nói:
- “Phạt Diệp Trường Canh năm mươi trượng, răn đe cảnh cáo.”
Khang Nguyên Đế:
- “Chỉ sợ hoàng thúc con sẽ không đáp ứng!.”
Thái Tử nói:
- “Nếu Hoàng thúc không đáp ứng, vậy thì sự tình đường đệ hút ngũ thạch tán sẽ giấu không được.”
Nghe vậy, Khang Nguyên Đế ngẩn ra, ông trên dưới đánh giá Thái Tử vài lần, nghi hoặc nói:
- “Vân Lan, chẳng lẽ con muốn bảo vệ Diệp Trường Canh?”
Thái Tử gật đầu hào phóng thừa nhận,
- “Nhi thần rất thưởng thức Diệp Trường Canh, không hy vọng nhìn thấy bởi vì việc này mà tiền đồ của hắn bị hủy.”
Khang Nguyên Đế lắc đầu, cười cười,
- “Nếu con đã nói như vậy, vậy thì chuyện này liền giao cho con toàn quyền xử lý đi. Trẫm không muốn đắc tội hoàng thúc con.”
Thái Tử chắp tay thi lễ nói:
- “Dạ, phụ hoàng.”
Khang Nguyên Đế đứng lên, đánh giá Thái Tử vài lần, ông cười nói:
- “Theo trẫm thấy, con thưởng thức Diệp Trường Canh là giả, coi trọng muội muội người ta mới là thật.”
- “Trẫm nghe nói con dấu đi cô nương nhà người ta, đây chính là sự thật?”
Thái Tử mím môi, không nói gì.
Khang Nguyên Đế thấy hắn không có phủ nhận, cười rộ lên,
- “Nếu coi trọng người ta, vậy cưới vào cung là được, mẫu hậu con biết được tin tức nhất định sẽ thật vui vẻ.”
Thái Tử chắp tay nói với Khang Nguyên Đế:
- “Phụ hoàng, ngài đã đáp ứng với nhi thần, hôn sự của nhi thần toàn bằng nhi thần làm chủ.”
Khang Nguyên Đế nhìn Thái Tử thở dài, nhi tử này của ông từ nhỏ lưu lạc dân gian, nhận hết tra tấn, thẳng đến tám tuổi mới trở lại bên cạnh mình, ông cảm thấy thiếu nợ nhi tử, cho nên không thiếu được thiên vị dung túng Thái Tử.
- “Lời nói là nói như vậy, nhưng con cũng đừng vẫn luôn kéo dài, năm nay con đã hai mươi tuổi, những thần tử đó đã sớm bắt đầu lải nhải, lại kéo dài thêm cũng không phải chuyện, dù sao con cũng là Thái Tử, cũng không thể vẫn luôn tùy hứng được.”
Khang Nguyên Đế lời nói thấm thía.
Thái Tử rũ mắt, trầm mặc không nói.
*** *** *** *** ***
Từ chỗ Khang Nguyên Đế rời đi, Thái Tử trở lại lều trại chính mình, Tĩnh ma ma vẻ mặt hoảng loạn, vội vã chạy tới nói:
- “Điện hạ, không tốt, Diệp cô nương hôn mê, kêu như thế nào đều kêu không tỉnh!”
Thái Tử cả kinh, chạy nhanh về, vào lều, nhìn thấy người trên giường, sắc mặt người trên giường như thường, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.
Hắn nhíu mày nói:
- “Sao lại thế này?”
Tĩnh ma ma nôn nóng nói:
- “Sáng nay nô tỳ tới kêu cô nương rời giường, cô nương vẫn luôn ngủ, nô tỳ còn tưởng rằng bởi vì cô nương quá mệt mỏi, cho nên nô tỳ cũng không có quấy rầy, để cho nàng ngủ thêm một canh giờ, sau đó nô tỳ thấy cô nương ngủ thời gian quá dài, liền nhịn không được lại đây kêu cô nương rời giường, kết quả là kêu như thế nào đều kêu không tỉnh.”
Thái Tử sắc mặt khó coi, hắn đi qua đi duỗi tay lắc lắc nàng.
- “Diệp Xu Xu.” Hắn hô.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích.
- “Diệp Xu Xu.” Hắn đề cao thanh âm.
Người trên giường như cũ đang ngủ say.
Hắn duỗi tay sờ sờ mạch đập trên cổ nàng, mạch đập thực bình thường, hô hấp cũng thực bình thường, chỉ là như thế nào đều kêu không tỉnh.
Thái Tử nhíu mày:
- “Tĩnh ma ma, ngươi đi mời Lục lão tiên sinh tới đây.”
Không bao lâu Lục lão tiên sinh được thỉnh tới.
Lục lão tiên sinh bắt mạch cho Diệp Xu Xu, qua thật lâu, lão tiên sinh vẻ mặt kinh ngạc, tay ông vuốt chòm râu nghĩ trăm lần cũng không ra, luôn mãi bắt mạch xác nhận.
Thái Tử thấy thế, Lục lão tiên sinh hiếm khi sẽ lộ ra biểu tình như thế, hay là thân thể Diệp Xu Xu xảy ra vấn đề lớn?
Hắn căng thẳng, vội vàng hỏi:
- “Lão tiên sinh, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Lục lão tiên sinh nói:
- “Đừng nóng vội, đợi lão phu trước tiên xem qua vết thương của vị cô nương này lại nói.”
Kế tiếp, Lục lão tiên sinh xem xét vết thương của Diệp Xu Xu, sau khi xem xong, Lục lão tiên sinh càng thêm hoang mang.
Thái Tử hỏi:
- “Lão tiên sinh, nàng có việc gì? Ngài có thể cứu được nàng không?”
Lục lão tiên sinh nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, do dự nói:
- “Điện hạ, thật ra rất kỳ quái, cô nương này tựa hồ là bị ám khí của lão phu gây thương tích!”
Thái Tử ngẩn ra,
- “Tiên sinh nói cái gì?”
Lục lão tiên sinh gãi đầu nói,
- “Không biết ám khí làm vị cô nương này bị thương có ở đây không? Nếu như có thể tìm được, lão phu hẳn là có thể xác định.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT