Thái Tử chầm chậm đi tới, dáng người hắn cao dài, dung nhan tuấn nhã, khí chất cường đại.

Ngũ công chúa khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, từ trước đến nay nàng sợ nhất chính là vị huynh trưởng này,

- “Gặp qua hoàng huynh.”

Sắc mặt Thái Tử lãnh đạm, hỏi:

- “Gia hòa, vì sao ngươi ra tay đánh người?”

Ngũ công chúa lắp bắp,

- “Muội muội…… là, là bởi vì nàng…… mạo phạm muội…… Cho nên muội mới đánh nàng……”

Thái Tử lại hỏi:

- “Phải không? Nàng như thế nào mạo phạm ngươi?”

- “Nàng nàng…… Ách……”

Ngũ công chúa ở dưới ánh mắt hắn, nhất thời hoảng loạn mà đáp không được.

- “Không thể nói sao?”

Thái Tử nói,

- “Xem ra cũng không có mạo phạm như vừa nói.”

Ngũ công chúa khẩn trương mà cắn môi, không dám phản bác.

- “Còn không mau đi?” Thái Tử quay đầu đi.

Ngũ công chúa hít một hơi thật sâu,

- “Dạ, thần muội cáo lui..…”

Ngay sau đó mang theo hai cung nữ kia vội vàng rời đi.

Mắt thấy các nàng rời đi, Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, hiện tại nàng bị thương nặng như vậy, làm sao địch qua hai cái cung nữ kia?

- “Đa tạ điện hạ ra tay cứu giúp.” Diệp Xu Xu cực kỳ cảm kích.

Thái Tử rũ mắt nhìn mặt nàng hỏi:

- “Sắc mặt ngươi vì sao khó coi như vậy?”

- “Tiểu nữ không có việc gì..…”

Diệp Xu Xu miễn cưỡng cười cười, chỗ bả vai cực kỳ đau, không được, nàng không thể lại trì hoãn, phải nhanh chóng chạy tìm thái y nhìn xem, mặt nàng tái nhợt, nói:

- “Nếu điện hạ không có chuyện gì khác, tiểu nữ cáo lui đi trước.”

Thái Tử trầm mặc, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng đau đòi mạng thật sự nhịn không nổi nữa, cũng không đợi hắn trả lời, lập tức xoay người bước nhanh rời đi.

Thái Tử nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, thấy nàng nện bước không xong, thân thể lung lay sắp đổ, hắn khoanh tay mà đứng sắc mặt nặng nề.

Tống Tử Minh ở bên cạnh nói:

- “Điện hạ, Diệp cô nương giống như thân thể cực kỳ không khoẻ đấy, ngài muốn đi qua nhìn xem hay không?”

Thái Tử trầm mặt nói:

- “Không vội, nàng đang sống chết chống đỡ, ta thật sự muốn xem nàng có thể chống được bao lâu.”

Hắn nói xong nhấc chân đi theo phía sau nàng, Tống Tử Minh nhanh chóng đuổi theo.

Không biết đi được bao lâu, ở phía trước Diệp Xu Xu hai chân mềm nhũn rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, té xỉu trên mặt đất.

Tống Tử Minh cả kinh,

- “Điện hạ!”

Thái Tử nhíu mày, phân phó Tống Tử Minh:

- “Ngươi nhanh đi tìm thái y.”

Tống Tử Minh ôm quyền nói:

- “Vâng.”

Nói xong bước nhanh rời đi.

Thái Tử bước nhanh tới bên Diệp Xu Xu, hắn cúi người ngồi xổm xuống, giơ tay nâng nàng dậy, nữ tử trước mắt trên trán liên tục toát ra mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hắn quỳ một gối xuống đất, ôm nàng vào trong lòng, cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện

Không biết vì sao, chỉ cần một khi đụng tới nữ tử này, ở sâu trong nội tâm hắn cái cảm giác khắc cốt ghi tâm* này liền sẽ lan tràn ra.

(Chú thích: khắc cốt ghi tâm ý là việc đã ghi vào tâm khảm)

Hắn giơ tay bế nàng lên, thân thể nữ tử rất nhẹ, hắn chỉ cần hơi dùng một chút lực là có thể bế nàng lên.

Hắn nhìn nữ tử trong lòng, đôi mắt thâm thúy.

Từ lúc hắn tám tuổi năm ấy từ trong đống thi thể người chết bò ra….. đoạn trải qua đó đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý vứt đi không được! Từ đó về sau, hắn không thể lại đụng vào bất luận kẻ nào. Chỉ cần có người chạm vào thân thể hắn, hắn sẽ liên tưởng đến từng khối thi thể ở bãi tha ma lúc trước kia….., thân thể hắn sẽ sinh ra phản ứng không khoẻ nghiêm trọng, thời điểm niên thiếu, loại tình huống này càng nghiêm trọng, thậm chí sẽ làm cho hắn co rút nôn mửa.

Sau lại hắn dần dần khắc phục chướng ngại tâm lý này, thế nhưng thân thể không khoẻ lại vẫn cứ tồn tại, hiện tại tuy rằng hắn miễn cưỡng có thể cùng người khác hơi có chút đụng chạm, thế nhưng lại không thể quá mức thân mật, nếu không thân thể vẫn sẽ khắc chế không được mà co rút.

Đây cũng là nguyên nhân đến nay hắn đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành hôn.

Bí mật này chỉ có một mình hắn biết, người khác bao gồm phụ hoàng mẫu hậu còn có muội muội hắn đều cho rằng hắn có thói ở sạch nghiêm trọng, cho nên mới không chịu cho người đụng chạm.

Nhưng trên thực tế, hắn cũng không có thói ở sạch, mà là không thể cho người đụng chạm.

Thế nhưng nữ tử trước mắt này, vì sao hắn chạm đến nàng lại không có bất luận phản ứng bất thường nào?

Thái Tử nhìn nữ tử trong lòng.

Cái phát hiện này là do lúc trước hắn ở trên đường cái cứu nàng bắt đầu, lúc ấy hắn cũng không có để ý, sau lại nàng tiến cung gặp mặt Hoàng Hậu, hắn ở trên đường gặp được nàng, mới đột nhiên nhớ tới việc này.

Ngày hôm qua, hắn ở trong miệng hổ cứu nàng, thấy nàng, hắn đột nhiên liền muốn thử xem, cho nên mới kêu nàng cưỡi chung một con ngựa.

Không ngờ, hắn tiếp xúc thân mật với nàng như thế, thân thể hắn tốt đẹp thế nhưng không có chút phản ứng bất thường nào.

Không chỉ có như thế, hắn phát hiện thân thể của mình tựa hồ còn thập phần tham luyến độ ấm trên người nàng…… Thậm chí còn làm hắn cầm lòng không đậu muốn tiếp xúc gần hơn……

Vì sao sẽ như thế? Thái Tử mím môi, hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng.

Dáng vẻ nàng rất đẹp, chỉ là hắn có thể khẳng định, hắn đối với mặt nàng cũng không có sinh ra chút hứng thú nào.

Gương mặt này rất đẹp, với hắn mà nói lại rất xa lạ, chính là thân thể của nàng……

Hắn giơ tay ôm chặt nàng. cảm giác thâm nhập cốt tủy lại một lần đánh úp lại, cái này làm cho gân cốt toàn thân hắn đều cực kỳ thoải mái, phảng phất không muốn xa rời đến cực điểm.

Hắn mím môi, nhìn mặt nàng.

Đến tột cùng vì sao trên người nữ tử này sẽ có ma lực với hắn như vậy?

*** *** *** *** ***

Thời điểm Diệp Xu Xu tỉnh lại ngửi được mùi thuốc bắc, chỗ bả vai đã không còn quá đau.

Nàng sờ sờ, vết thương một lần nữa đã được băng bó lại.

Hoàn cảnh chung quanh cực kỳ xa lạ.

Nàng nhìn quanh một vòng, cũng không biết chính mình đang ở đâu.

Có một ma ma gương mặt tròn khoảng chừng bốn mươi tuổi đi vào, thấy nàng tỉnh, vội vàng đi tới hỏi:

- “Diệp cô nương, cô nương đã tỉnh? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

Diệp Xu Xu có chút ngốc, hỏi:

- “Người là ai?”

Ma ma cười nói:

- “Diệp cô nương, cô nương không cần sợ hãi, nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh Thái Tử điện hạ, cô nương gọi nô tỳ Tĩnh ma ma là được.”

Thái Tử điện hạ? Lúc này Diệp Xu Xu mới nhớ tới, trước khi nàng hôn mê tựa hồ nhìn thấy Thái Tử.

- “Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ cứu ta?”

Tĩnh ma ma trả lời:

- “Đúng vậy, cô nương thế nhưng té xỉu, Thái Tử điện hạ một đường ôm cô nương lại đây, còn mời thái y……”

Bà nói tới đây, có chút trách cứ mà nhìn nàng,

- “Cô nương thật là lỗ mãng, bị thương….. làm sao mà không tìm đại phu nhìn xem? Thái y xem qua thương thế của cô nương, nói nếu như cô nương lại đến chậm một bước, cánh tay này cũng chỉ có thể phế đi!”

Nghe đến đó, Diệp Xu Xu có chút nghĩ mà sợ, thầm nghĩ lúc ấy nàng thật đúng là đầu óc nước vào mới không có đi tìm đại phu.

Tĩnh ma ma còn hỏi:

- “Cô nương, cô nương làm sao lại bị thương?”

Diệp Xu Xu nói ra đáp án đã sớm nghĩ xong,

- “Ta là ở trong khu vực săn bắn vô ý bị loạn tên bắn trúng.”

Tĩnh ma ma nghe xong nhíu mày, trách cứ nói:

- “Vậy thì cô nương cũng quá vô tâm rồi, nếu bị thương nên lập tức đi tìm thái y cứu trị! Như thế nào có thể tự mình rút mũi tên ra? Vạn nhất nếu như thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải cả đời của cô nương sẽ bị huỷ hoại sao?”

Diệp Xu Xu xấu hổ, thấp giọng nói:

- “Ma ma giáo huấn đúng, là ta quá lỗ mãng.”

Tĩnh ma ma thấy thái độ của nàng còn tính thành khẩn, cũng không lại tiếp tục nói nữa.

- “Cô nương, người hôn mê lâu như vậy, có cảm thấy đói bụng hay không? Có cần nô tỳ mang chút đồ ăn lại đây cho người hay không?”

Xác thật Diệp Xu Xu có chút đói và khát nước, nàng thấy thái độ Tĩnh ma ma thực tốt, cho nên cũng không khách khí, gật gật đầu,

- “Vậy phiền toái ma ma ngài.”

Tĩnh ma ma cười nói:

- “Không phiền toái, nên làm vậy!”

Nói xong vén rèm lên đi ra ngoài.

Chẳng qua bao lâu, Tĩnh ma ma liền bưng khay trở lại,

- “Cô nương, thương thế của cô nương quá nặng, chỉ nên ăn chút đồ ăn thanh đạm ấm áp dạ dày thôi.”

Trong khay đựng một chén cháo thanh đạm, mấy món ăn sáng, hình thức rất đơn giản.

- “Đa tạ ma ma.” Diệp Xu Xu cảm kích nói.

Tĩnh ma ma cười hòa ái,

- “Cảm tạ cái gì? Nhanh ăn đi.”

Diệp Xu Xu cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn cháo, cháo nấu nhừ mềm dẻo, mang theo một vị ngọt thanh, hương vị cực kỳ ngon.

Tĩnh ma ma đứng ở một bên trên dưới đánh giá nàng, thầm nghĩ cô nương này dáng vẻ thật là đẹp, khó trách Thái Tử điện hạ sẽ coi trọng nàng……

Nhớ tới chuyện Thái Tử điện hạ tự mình ôm nàng trở về, trong lòng Tĩnh ma ma không vui mừng lắm, Thái Tử điện hạ luôn luôn cự người ở ngoài ngàn dặm, chưa bao giờ từng có tiếp xúc thân mật với nữ tử như thế! Hôm nay thế nhưng điện hạ tự mình ôm nàng lại đây, nghĩ đến rốt cuộc điện hạ thông suốt, hiểu được tình yêu nam nữ!

Đây chính là một tin tức tốt, chờ trở lại cung, bà nhất định phải nói cho Hoàng Hậu nương nương biết!

Tĩnh ma ma đầy cõi lòng vui sướng, trở lại lều Thái Tử điện hạ, nói:

- “Điện hạ, Diệp cô nương đã tỉnh, tinh thần nàng tựa hồ cũng không tệ lắm, còn ăn cháo nữa.”

Nam tử trên ghế đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nhàn nhạt nói:

- “Đã biết.”

Tĩnh ma ma đi đến trước mặt Thái Tử cười nói:

- “Nô tỳ thấy cô nương này dáng vẻ mi thanh mục tú*, tính tình cũng ôn hòa dễ thân, nếu như Thái Tử điện hạ thật thích nàng, đợi sau khi hồi cung, có thể bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương, tất nhiên Hoàng Hậu nương nương sẽ đồng ý ngài nạp nàng tiến cung.”

(Chú thích: mi thanh mục tú ý là thanh thoát xinh đẹp)

Động tác xoa huyệt Thái Dương của Thái Tử liền đình chỉ, giương mắt nhìn Tĩnh ma ma.

Tĩnh ma ma bị hắn nhìn thì sửng sốt, hỏi:

- “Làm sao vậy? Điện hạ, có cái gì không ổn sao?”

Thái Tử nói:

- “Việc hôm nay, ta hy vọng ma ma không nên nói cho mẫu hậu biết.”

Tĩnh ma ma ngơ ngẩn, hỏi:

- “Đây là vì sao?”

Thái Tử mím môi,

- “Ma ma chỉ cần làm theo là được.”

Tĩnh ma ma nghĩ không rõ ý tưởng của Thái Tử, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý,

- “Dạ, điện hạ không muốn nói, vậy thì nô tỳ chắc chắn giữ kín như bưng.”

Tuy rằng Tĩnh ma ma là Hoàng Hậu phái tới chiếu cố Thái Tử, thế nhưng mấy năm nay ở chung, Tĩnh ma ma đã sớm coi Thái Tử như là chủ tử của mình, so với Hoàng Hậu, bà đối với Thái Tử càng bất công, chuyện Thái Tử phân phó cho bà, tuy rằng bà nghĩ không rõ, nhưng vẫn là sẽ làm theo.

- “Đa tạ ma ma.” Thái Tử nói.

Tĩnh ma ma nhanh chóng nói:

- “Cái gì cảm tạ với không cảm tạ, điện hạ ngài nói quá lời.”

Thái Tử cười cười, Tĩnh ma ma là nha hoàn gả theo Hoàng Hậu, từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng Hậu, thân phận địa vị của bà tự nhiên không giống với mấy cung nữ, đương nhiên hắn phải nói lời cảm tạ.

Sau khi Tĩnh ma ma rời đi, Thái Tử đứng lên, nhìn thoáng qua chỗ Diệp Xu Xu nghỉ ngơi.

Đôi mắt hắn thâm trầm, từ ống tay áo lấy ra cây trâm ngọc lục ngày đó rút ra từ trên đầu nàng.

Cây trâm này màu sắc cực đẹp, chất lượng đúng là thượng phẩm.

Đêm đó, hắn thấy nàng đứng ở trong đám người, cũng không biết vì sao, hắn cầm lòng không đậu đi qua, còn tiếp tú cầu của nàng.

Nếu là người khác, hắn quả quyết sẽ không tiếp tú cầu, càng thêm sẽ không biểu diễn trước mặt mọi người.

Chỉ là vì đối mặt nàng, hắn vì sao luôn sẽ không khống chế được mà làm ra rất nhiều sự tình chính mình tuyệt sẽ không làm?

Nàng……

Hay là vận mệnh thật sự chú định có điều gọi là duyên phận?

Hắn nhìn cây trâm trong tay, lâm vào trầm tư.

*** *** *** *** ***

Diệp Xu Xu ăn cháo xong, thân thể lập tức có tinh thần hơn, nàng đứng dậy nhìn nhìn, phát hiện chính mình giống như đi tới lều trại chung quanh hoàng thất.

Tĩnh ma ma cười nói cho nàng biết, lều bên cạnh nàng chính là lều của Thái Tử.

Diệp Xu Xu kinh ngạc, hỏi:

- “Vậy hiện tại điện hạ đang ở trong lều?”

Tĩnh ma ma gật đầu:

- “Ở, ở, vừa rồi nô tỳ là từ chỗ Thái Tử tới đây.”

Bà nói xong, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Diệp Xu Xu, nói:

- “Cô nương có muốn gặp Thái Tử không? Nếu như muốn gặp, nô tỳ lập tức liền đi thông báo cho cô nương!”

Diệp Xu Xu thấy vẻ mặt Tĩnh ma ma hưng phấn, giống như ước gì nàng sẽ đi tìm Thái Tử…… Nàng xem có chút ngốc.

Tĩnh ma ma nhiệt tâm đến không được, lải nhải nói liên miên bắt đầu lại nói tiếp,

- “Cô nương nha, tuy nói tính tình Thái Tử điện hạ thanh lãnh chút, chính là dáng dấp điện hạ anh tuấn, xuất thân lại cao quý, hơn nữa nha, nô tỳ nói cho cô nương biết, Thái Tử điện hạ không chỉ có tài hoa hơn người, thông minh thông thấu, hơn nữa tâm địa còn rất tốt, đối với người cũng thực thân thiện, thật là nam tử cực kỳ xuất sắc hiếm thấy trên đời này đấy!”

Diệp Xu Xu nghe sờ không được đầu óc, thầm nghĩ Tĩnh ma ma ở trước mặt nàng thổi cầu vồng cho Thái Tử làm cái gì?

Tĩnh ma ma tiếp tục nói:

- “Kỳ thật Thái Tử điện hạ là thực sẽ thương người, nếu như có cô nương nào có thể gả cho điện hạ, thật đúng là phúc khí đã tu luyện tám đời đấy!”

Như thế nào càng nói càng kỳ quái? Diệp Xu Xu chỉ phải bất đắc dĩ mà cười phụ họa,

- “Tĩnh ma ma nói đúng.”

Tĩnh ma ma thấy Diệp Xu Xu đồng ý quan điểm của bà, lập tức càng hăng hái, bà nghiêng người qua nhìn nàng, cười tủm tỉm hỏi:

- “Cô nương, người cảm thấy Thái Tử điện hạ như thế nào? Có phải dáng vẻ thực anh tuấn hay không?”

Diệp Xu Xu bị bà hỏi sửng sốt một hồi, nghĩ thầm Tĩnh ma ma này chẳng lẽ là fans của Thái Tử điện hạ, bằng không như thế nào lại thích thổi cầu vồng cho Thái Tử như vậy đây? Chỉ là bà ta ở trước mặt mình thổi thì có ích lợi gì? Thái Tử lại nghe không được……

Bất quá người ta có hứng thú như vậy, nàng cũng không cần thiết giội nước lã, nàng gật gật đầu,

- “Thái Tử điện hạ xác thật rất anh tuấn.”

Tĩnh ma ma được đến khẳng định cực kỳ vui vẻ, vội hỏi:

- “Vậy cô nương có hảo cảm với Thái Tử điện hạ không? Cô nương thích điện hạ không?”

- “Hả?” Diệp Xu Xu ngây người.

Hỏi vấn đề này, kêu nàng trả lời như thế nào đây? Hảo cảm sao, đương nhiên là có, rốt cuộc hắn đã năm lần bảy lượt cứu nàng, nhưng nếu muốn nói thích…… vậy vẫn là quên đi, người ta chính là Thái Tử, thân phận bày ra đó liền cũng đủ làm nàng chùn bước.

Tĩnh ma ma vẻ mặt chờ mong mà nhìn nàng, chờ nàng trả lời.

Diệp Xu Xu bất đắc dĩ mà cười cười,

- “Thái Tử tự nhiên là rất tốt, bất quá ta trèo cao không nổi cũng không dám trèo cao.”

Nàng nói xong lời này, Tĩnh ma ma sửng sốt, bà làm việc ở hoàng cung nhiều năm, tự nhiên nghe được ra cái gọi là trèo cao bất quá là ý uyển chuyển cự tuyệt…… cô nương trước mắt này không có chút ngượng ngùng nào, xem ra tâm thật sự không có sinh tình ý đối với Thái Tử điện hạ.

Tĩnh ma ma nhíu mày, trong lòng có chút không vui, ở trong mắt bà, tiểu cô nương khắp thiên hạ được Thái Tử đối đãi đặc thù như thế, hẳn là phải phương tâm ám hứa* mới đúng. Bà vừa định mở miệng, lại nhìn thấy chỗ cửa, Thái Tử xuất hiện ở nơi đó.

(Chú thích: phương tâm ám hứa ý là đơn phương hứa hẹn định ước)

- “Điện hạ……” Tĩnh ma ma há miệng thở dốc.

Diệp Xu Xu cũng thấy Thái Tử, trên mặt cứng đờ, thầm nghĩ hắn đứng ở chỗ đó đã bao lâu, vừa rồi có nghe được lời nàng nói với Tĩnh ma ma hay không?

- “Tham kiến Thái Tử điện hạ.” Diệp Xu Xu vừa muốn hành lễ.

Thái Tử nhàn nhạt nói:

- “Trên người của ngươi có thương tích, lễ vẫn là miễn đi.”

Tĩnh ma ma thấy hai người nói chuyện, yên lặng lui ra ngoài.

Hiện tại trong lều chỉ còn lại có nàng cùng Thái Tử.

Diệp Xu Xu có chút không được tự nhiên, người trước mắt này tuy rằng cái gì cũng không có làm, thế nhưng khí chất toàn thân này, đã đủ làm tâm của nàng sinh ra thấp thỏm.

- “Đa tạ ân cứu mạng của Thái Tử điện hạ.” Diệp Xu Xu thu thập xong tâm tình hỗn độn, nói như thế.

Thái Tử hỏi:

- “Vết thương trên người là như thế nào bị?”

Diệp Xu Xu đành phải đem lời nói nói với Tĩnh ma ma lặp lại một lần.

- “Phải không?” Thái Tử liếc nàng một cái.

Diệp Xu Xu không hiểu tại sao trong lòng lại bất an.

Thái Tử nói:

- “Vết thương này rõ ràng là do ám khí nào đó gây ra, sao có thể là cung tiễn trong khu vực săn bắn gây thương tích hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play