Ý Vương Quế Hoa rất rõ ràng, bà không nghĩ lại thu lưu tiểu nam hài.
Diệp Xu Xu nghe được lời này, nàng nhíu thẳng mày, nghĩ thầm tiểu nam hài mỗi ngày phải làm nhiều việc như vậy, ăn còn ít như vậy, như thế nào liền ăn cơm không trả tiền?
Lưu lão hán nói:
- “Nhà ta cũng không phải nghèo không có gì ăn, nói nữa, nếu như vạn nhất ngày nào đó người nhà Cẩu Đản này tìm được hắn, chúng ta không chừng còn có thể kiếm thêm chút bạc.”
Vương Quế Hoa nghe xong, xoa eo không vui nói:
- “Ngươi còn đang nằm mơ à? người nhà Cẩu Đản kia sẽ tìm tới đây? Ta trước không nói người nhà Cẩu Đản có thể tìm tới hay không, cho dù có người có thể tìm tới, ngươi xác định tìm tới không phải là kẻ thù của Cẩu Đản? Nói nữa, chính là người nhà Cẩu Đản tìm tới, ngươi cho rằng người nhà hắn nhìn thấy chúng ta đối đãi Cẩu Đản như vậy, bọn họ còn cảm kích chúng ta sao? Đừng có nằm mơ, nếu đổi lại là ta, nhi tử của ta mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm bị người đánh chửi, liền tính người nọ đã cứu mệnh nhi tử ta, ta cũng sẽ không cảm kích hắn!”
Vương Quế Hoa nói lời này thật ra rất tự mình hiểu lấy, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Lão Xuyên cũng đáp không được, ông chỉ có thể nói:
- “Ai bảo ngươi ngày thường đối với hắn như vậy? Ngươi đối với hắn hơi tốt một chút chẳng lẽ không được sao?”
Vương Quế Hoa cả giận:
- “Ngươi muốn ta đối với hắn tốt một chút à? Dựa vào cái gì? Hắn chính là một người ngoài, lại không phải nhi tử của ta! Nói nữa, ngươi ngày thường cũng không thấy đối tốt với hắn, còn không phải hét tam uống tứ sai sử hắn sao?”
Cái này Lưu Lão Xuyên cũng không thể nói gì hơn.
Vương Quế Hoa tiếp tục nói:
- “Ta cảm thấy tốt nhất chúng ta vẫn là bán Cẩu Đản đi, đỡ phải tương lai hắn lớn lên, bán đều bán không được, chẳng lẽ còn trông cậy vào chúng ta cưới vợ cho hắn à?”
Vương Quế Hoa nói xong, Diệp Xu Xu trong lòng thực tức giận, nàng thầm mắng Vương Quế Hoa như thế nào lại không lương tâm như vậy? Bà đã quên chuyện nam nhân của bà dùng ngọc bội của tiểu nam hài đổi lấy tám mươi lượng bạc sao? Tám mươi lượng bạc, chẳng lẽ số tiền này còn chưa đủ cho tiểu nam hài ở nhà bọn họ sinh hoạt thêm mấy năm sao?
Lưu Lão Xuyên cau mày không nói lời nào, Vương Quế Hoa là kiên quyết muốn bán tiểu nam hài, ngay cả nói vài biến, Lưu Lão Xuyên bị bà phiền muốn chết, cuối cùng chỉ phải nói:
- “Được được được, ngày mai ta sẽ mang Cẩu Đản vào trong thành, nhìn xem có mẹ mìn chịu mua hắn hay không.”
Lúc này Vương Quế Hoa mới vừa lòng mà ngậm miệng lại. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Sau khi Diệp Xu Xu lại lần nữa mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng, nàng nhớ tới sự tình phát sinh vừa rồi, tức giận đến đòi mạng, không đợi Thúy Bình lại đây kêu nàng, nàng liền ra cửa phòng.
Nàng đi tìm Diệp Trường Canh, Diệp Trường Canh còn không có rời giường, nàng ở trong sân đợi trong chốc lát, Diệp Trường Canh nghe nói nàng tới, từ trên giường bò dậy mặc quần áo đi ra.
Thấy Diệp Xu Xu trong viện, Diệp Trường Canh thực ngoài ý muốn, hỏi:
- “Muội muội, sớm như vậy muội tới tìm ca ca có chuyện gì sao?”
- “Ca, muội có chuyện này muốn hỏi ca ca.”
Diệp Xu Xu nhìn thấy hắn, bước nhanh tiến lên hỏi:
- “Ca ca có biết có một địa phương kêu Bồ Dương trấn Hạ Câu thôn hay không?”
Căn cứ mấy ngày này nàng trải qua xuyên qua, nàng từ chỗ Lưu Lão Xuyên cùng Vương Quế Hoa nghe được hai địa danh này.
- “Bồ Dương trấn Hạ Câu thôn?”
Diệp Trường Canh nghĩ nghĩ, nói,
- “Hạ Quốc lớn như vậy, ca ca thật đúng là không nghe nói qua hai địa danh này.”
Diệp Xu Xu tức khắc có chút thất vọng.
Diệp Trường Canh hỏi:
- “Muội muội, muội hỏi hai địa phương này làm cái gì?”
Diệp Xu Xu thở dài, nàng cũng không thể trả lời hắn, chỉ nói nàng muốn tìm một người, Diệp Trường Canh hỏi nàng muốn tìm ai, Diệp Xu Xu lại trả lời không được, chỉ có lệ nói không có việc gì.
Diệp Trường Canh bị nàng làm cho như hòa thượng sờ không được tóc.
Diệp Xu Xu ôm tâm tư trở lại trong viện chính mình, tưởng tượng đến rất có khả năng tiểu nam hài sẽ bị hai vợ chồng Lưu Lão Xuyên bán đi, trong lòng nàng liền lo lắng thay hắn. Tiểu nam hài còn nhỏ như vậy, hắn sẽ bị bán tới nơi nào? Vạn nhất chủ nhân đối với hắn so với Vương Quế Hoa đối với hắn còn tệ hơn thì phải làm sao bây giờ?
Không biết buổi tối hôm nay thời điểm nàng xuyên đến nhà Lưu Lão Xuyên, còn có thể nhìn thấy tiểu nam hài hay không, vạn nhất đến lúc đó tiểu nam hài đã bị bán, nàng nên làm thế nào mới có thể tìm được hắn?
Diệp Xu Xu tâm sự nặng nề, Thúy Bình thấy nàng trở về vội vàng hỏi nàng vừa rồi đi đâu vậy, Diệp Xu Xu qua loa vài câu rồi về phòng.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Diệp Xu Xu giao cầm phổ đã viết xong đêm qua vào trong tay Diệp Thịnh Hồng. Diệp Thịnh Hồng thấy cầm phổ viết thập phần kỹ càng tỉ mỉ, ông âm thầm tán thưởng Diệp Xu Xu thế nhưng có năng lực lớn như vậy.
Sau khi Diệp Xu Xu rời đi, Diệp Thịnh Hồng chính mình ngồi ở trong phòng dựa theo cầm phổ đánh đàn, đứt quãng đàn một khúc, ông kinh ngạc cảm thán không thôi, cầm khúc này thật sự là đại khí hào hùng, khó trách ở trong Đào Hoa Yến ngày hôm qua đã nổi bật một phen.
Ngày hôm qua, sự tình phát sinh trong Đào Hoa Yến thực mau truyền khắp vòng huân quý kinh thành, chính cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ mập, từ khi Diệp Xu Xu nổi danh, đời tư của nàng cũng bị các lộ huân quý đào ra.
Mọi người phát hiện nàng thế nhưng từng là vị hôn thê của Võ An Hầu, mấy ngày hôm trước vừa mới cùng Võ An Hầu giải trừ hôn ước.
Sau khi biết việc này, hôm nay trên đường vào triều sớm, rất nhiều người vây quanh Diệp Thịnh Hồng nói bóng nói gió, hỏi hai nhà Diệp Địch vì cái gì phải giải trừ hôn ước.
Diệp Thịnh Hồng trong lòng đối với sự tình Địch Thanh Huyền giải trừ hôn ước rất là bất mãn, vẻ mặt ông chính chắn nói với những người hỏi ông:
- “Việc này sợ là các ngươi đến hỏi Võ An Hầu một chút, hỏi hắn vì sao phải hùng hổ doạ người như thế! Diệp gia tuy so không bằng Địch gia, nhưng nhà ta cũng là có khí cốt, nếu Địch gia đối với việc hôn nhân này không tình nguyện, Diệp mỗ ta đây từ hôn đó mà!”
Mọi người vừa nghe thế nhưng là Diệp gia lui thân Địch gia, đều kinh ngạc.
Diệp Thịnh Hồng đĩnh đạc mà nói, đem nhà mình nói thành là thà gãy chứ không chịu cong không mộ quyền thế, đem Địch gia nói thành là không coi ai ra gì thất tín bội nghĩa.
Một phen lý do thoái thác nói xong thì, tất cả mọi người than dài Diệp Thịnh Hồng phẩm tính cao thượng, thật là phong phạm quân tử.
Diệp Thịnh Hồng ngẩng mặt khiêm tốn một phen, rồi sau đó liền bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ đại nữ nhi của ông.
Có người hỏi ông,
- “Nghe nói ngày hôm qua Thái Tử điện hạ tặng hoa cho lệnh ái?”
Diệp Thịnh Hồng sợ bởi vì việc Thái Tử đưa hoa làm trong lòng mọi người sinh ra ý lui bước, vội vàng nói:
- “Thái Tử điện hạ cũng không có ý khác, sau lại sau khi yến hội kết thúc, điện hạ cũng không có muốn triệu kiến nữ nhi của ta, nói vậy chỉ là đơn thuần thưởng thức tiếng đàn của nữ nhi của ta.”
Một ít người nghe xong lời này, ngầm ước lượng, nếu Thái Tử điện hạ đối với nữ nhi Diệp Thịnh Hồng vô tình, vậy tiểu tử nhà mình nói không chừng có thể có cơ hội cùng đại nữ nhi Diệp gia kết thân gì đó.
Chờ tới hoàng cung, càng nhiều người mộ danh tiến đến dò hỏi Diệp Thịnh Hồng, Diệp Thịnh Hồng bởi vì Diệp Xu Xu, hôm nay là nét mặt toả sáng, đi đường đều mang theo gió.
Khi ông nhìn thấy Địch Thanh Huyền, ông ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch nhếch khóe miệng, Địch Thanh Huyền nhớ tới sự tình ngày hôm qua Diệp Xu Xu đá hắn một cước, còn đánh hắn ngất đi, sắc mặt không quá đẹp.
Sau khi lâm triều, Diệp Thịnh Hồng từ đại điện đi ra, có một thái giám ngăn cản ông, nói Hoàng Hậu triệu kiến ông.
- “Nương nương triệu kiến ta à?” Diệp Thịnh Hồng kinh ngạc.
Thái giám cụp mi rũ mắt, nói:
- “Đúng vậy, nương nương sáng nay liền phân phó bảo nô tài chờ Bá gia ngài, thỉnh Bá gia theo nô tài lại đây.”
Diệp Thịnh Hồng từ trước tới nay còn chưa được Hoàng Hậu triệu kiến qua, đi theo phía sau thái giám ông có chút khẩn trương, hỏi:
- “Nương nương triệu kiến ta là vì chuyện gì?”
Thái giám nói:
- “Chỉ sợ là bởi vì sự tình trong Đào Hoa Yến ngày hôm qua.”
Diệp Thịnh Hồng nghe xong liền càng kinh ngạc, nguyên lai sự tình trong Đào Hoa Yến đã truyền tới tai Hoàng Hậu nương nương, lần này nương nương tìm ông chẳng lẽ là bởi vì việc Thái Tử đưa hoa cho nữ nhi của ông? Nghĩ như vậy, trong lòng ông càng thấp thỏm, thẳng thắn mà nói từ trước tới nay ông không dám nghĩ nữ nhi của ông sẽ cùng Thái Tử nhấc lên quan hệ…… Rốt cuộc Thái Tử là con trai trưởng duy nhất của Hoàng thượng, hiện giờ Đế hậu phu thê tình thâm, Thái Tử cũng là nhân trung long phượng, mấy năm nay an ổn ngồi tại Đông Cung, làm một trữ quân, nếu không có gì trọng đại ngoài ý muốn phát sinh, hoàng đế Hạ Triều nhất định là Thái Tử.
Tuy nói Diệp Thịnh Hồng có tước vị trong người, nhưng mấy năm nay trong gia tộc Diệp gia nhân tài khó khăn, chức quan của ông cũng không phải là cái trọng thần quan lớn gì, cũng không được hoàng đế trọng dụng, cho nên trước nay ông không dám nghĩ nữ nhi của ông sẽ cùng Thái Tử nhấc lên quan hệ…… [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Dụng cụ dùng để trích tinh dầu mà Diệp Xu Xu bảo Lục Nhiễu làm đã làm xong….. Sau khi Lục Nhiễu mang theo một đống lớn chai lọ vại bình trở về thập phần hoang mang, hoàn toàn không hiểu Diệp Xu Xu làm đồ vật hình thù kỳ quái này để làm gì?
Diệp Xu Xu cũng lười giải thích, chỉ bảo Lục Nhiễu dọn cồn, bếp, lò trong phủ lại đây, nàng chuẩn bị thử xem xem mấy chai lọ vại bình này hiệu quả thế nào.
Cái này thử một lần, không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm, nàng dùng một rổ hoa mai lấy ra một lọ nước cất, nếu muốn từ nước cất lấy ra tinh dầu mà nói, yêu cầu thao tác càng tinh tế, hiện tại nàng không có điều kiện đi làm cái này.
Nàng đổ ra một chút nước cất ngửi ngửi, mùi hoa bốn phía, dùng thứ này làm xà bông mà nói hẳn là đủ dùng, bất quá nếu là làm nước hoa, mùi hương có vẻ có chút phai nhạt.
Nước cất trừ bỏ có thể lấy ra nước hoa, còn có thể dùng để đắp mặt, trường kỳ sử dụng, bảo hộ da hiệu quả cũng là thập phần không tệ.
Chuyện nàng ở trong viện chính mình mân mê mấy thứ này bị một bà tử truyền tới tai Liễu thị, Liễu thị cũng không biết Diệp Xu Xu đang làm cái gì? Chỉ là phân phó hạ nhân tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Xu Xu, nếu như có cái gì gió thổi cỏ lay nhất định phải kịp thời nói với bà.
Bà tử lĩnh mệnh rời đi.
Diệp Chân Chân đi tới, hỏi:
- “Nương, người cho người giám thị Diệp Xu Xu à?”
Liễu thị xoa trán nói:
- “Nương chỉ là phái người nhìn nàng ta, mấy ngày nay nương luôn có loại cảm giác, nha đầu kia giống như đổi thành người khác, từ trước không phải nàng ta vẫn luôn là không học vấn không nghề nghiệp sao? Lần này nàng ta ở trong Đào Hoa Yến tỏa sáng rực rỡ, ngay cả Thái Tử điện hạ đều chú ý tới nàng ta, khẳng định nàng ta sẽ được rất nhiều quý tử nhà cao cửa rộng ưu ái, nguyên bản cho rằng sau khi nàng ta bị Địch Thanh Huyền từ hôn sẽ không tìm được người trong sạch, không nghĩ tới nhanh như vậy, vận khí của nàng ta liền thay đổi, thật là làm nương không cam lòng.”
Diệp Chân Chân nghe được lời này nhất thời không thể trả lời, chỉ có thể trầm mặc không nói. Kỳ thật trong lòng nàng đối với việc này cũng rất kỳ quái, chỉ là Diệp Xu Xu nói năng chuẩn xác nói là gặp cái gì cao nhân, dạy nàng đánh đàn, nàng cũng không thể chất vấn cái gì?
Liễu thị hỏi Diệp Chân Chân,
- “Ngày hôm qua Địch hầu gia đối với con là cái thái độ gì?”
Diệp Chân Chân trả lời:
- “Địch hầu gia biết con mới là người ngày đó cứu hắn, tự nhiên thực cảm kích con, chỉ là hắn tựa hồ đối với con cũng không có tình yêu nam nữ.”
Liễu thị nói:
- “Vậy không cần lo lắng, cảm tình là hai người ở chung chỗ mà ra, hôm qua hắn mới vừa gặp qua con, đối với con có thể có cảm tình gì? Nữ nhi của ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, cái nam nhân nào sẽ không động tâm? Chỉ cần tương lai con có thể gặp mặt trò chuyện với hắn nhiều hơn, cảm tình tự nhiên là sẽ có.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chạng vạng, Diệp Thịnh Hồng về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là cho người gọi Diệp Xu Xu tới trước mặt.
Diệp Xu Xu bước vào thư phòng, nhìn thấy Diệp Thịnh Hồng chắp tay sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui, thoạt nhìn thực kích động.
Diệp Thịnh Hồng thấy nàng tới, ông thu thập tâm tình một chút, cười tủm tỉm đi tới nói với nàng:
- “Hôm nay Hoàng Hậu nương nương triệu kiến cha.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm, a, nguyên lai cha của nàng là bị Hoàng Hậu triệu kiến, khó trách vừa rồi ông lại hưng phấn như vậy.
Diệp Thịnh Hồng nói:
- “Hoàng Hậu nương nương nghe nói ngày hôm qua Thái Tử tặng hoa cho con, cực kỳ kinh ngạc, triệu kiến cha là vì hướng cha hỏi thăm chuyện của con.”
- “Hả?”
Diệp Xu Xu kinh ngạc mà chỉ chỉ chính mình, hỏi,
- “Hỏi thăm chuyện của con à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT