Snape đứng ở cửa nổi giận đùng đùng, trừng hai bức tượng quái thú bằng đá trước mặt.
Sắc mặt hắn rất không ổn, không nói lời nào khoanh tay trước ngực, khí thế lạnh lẽo âm trầm.
Lúc hắn lao ra khỏi phòng hiệu trưởng thì cửa không có đóng lại, nên ánh đèn cùng vài lời nói trong phòng vẫn còn truyền ra ngoài.
"Severus còn chưa đi xa đâu." Vào lúc Dumbledore nói những lời này, Snape có thể nghe ra sự uyển chuyển trong giọng cụ.
Điều này làm Snape thiếu chút không nhịn được, khinh thường vung áo choàng, chuẩn bị nhanh chóng rời đi ---
Nhưng mà không có ai ra đuổi theo hắn.
Không có chần chờ hay gì cả, căn bản Potter không nhúc nhích.
"Không đi...... Điều đó không quan trọng." Snape nghe được giọng nói không chút để tâm chủa Poter.
Cậu nhóc còn mang vẻ muốn nói gì đó gấp không đợi được, bởi vậy những lời này càng có hơi không kiên nhẫn.
"......"
Mặt Snape càng âm trầm.
Thật ra gần đây hắn có hơi hoài nghi...... Thằng nhóc Potter cho hắn ăn khổ hai lần cũng chưa tính giải thích. Thái độ vẫn luôn âm trầm, tựa như không quan tâm đến việc hắn gây khó dễ, hắn cũng không nghe ra được một tia yêu thích gì trong giọng Potter ------
Cái này không phải là --- là Snape thực sự coi trọng sự thích đến từ một tên Potter ngu xuẩn, mới đi quan tâm đến một việc vô nghĩa cỏn con như vậy! Gã chỉ muốn xác nhận đúng về thái độ Potter, để có thể ra quyết định xem trả thù thế nào cho ổn sau hơn một năm chịu nhục nhã.
Đúng vậy, nhục nhã.
Có lẽ năm nhất Potter vẫn còn cái ảo tưởng ngu ngốc nào đó, nhưng hiển nhiên, sau khi trải qua sự việc của Tử Xà, Potter đã phản ứng lại, nên thái độ mới bắt đầu trở nên bình thường.
Đầu ngón tay Snape đâm sau vào lòng bàn tay, cũng không biết là cười nhạo bản thân hay cảm thấy nhục nhã, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bức tường quái thú bằng đá đến xuất thần.
Không sai...... Ngược lại hắn còn cảm thấy buồn cười khi cảm thấy thằng nhóc Potter có nguyên nhân gì đó, mới cố ý lạnh nhạt với hắn, thì ra người thật sự có não úng nước mới là hắn.
Nghĩ thử xem, giáo sư Độc dược mà mọi người ghét nhất Hogwarts, một con dơi già đầu đầy dầu mỡ lại cho rằng có người thích hắn --- không chừng thằng nhóc Potter thật sự cười nhạo sau lưng hắn, hắn đã tự mình đa tình!
Đây là lần nhục nhã thứ ba.
Cơn tức giận trong lòng Snae bộc phát, gắt gao nhấp môi. Nếu không phải lát nữa còn cần nói chuyện với Dumbledore, hắn đã không nhịn được mà muốn phất tay áo bỏ đi rồi.
"Cuốn nhật ký vừa rồi chính là một Trường Sinh Linh Giá...... Giáo sư Dumbledore, con đề nghị người nên tìm hiểu về từ này."
Dù hiện tại trong lòng Snape đã tràn ngập chán ghét cùng kháng cự, giọng của thằng nhóc Potter vẫn truyền vào tai hắn.
"Ta đã thấy từ này trong một số tài liệu cổ ghi được chép lại...... Hình như là một loại pháp thuật hắc ám chia tách linh hồn." Giọng Dumbledore cũng đứt quãng.
"Harry, trò cho rằng Tom tách linh hồn bản thân rồi đưa vào cuốn sổ nhật ký ư?"
"Hơn nữa con cho rằng không chỉ một cái." Giọng Potter nhỏ như trần thuật lại, "Nếu khi gã mười mấy tuổi đã làm được, mãi cho đến khi gã mất tích...... Thử nghĩ xem gã có thể làm ra bao nhiêu cái?"
Giọng điệu cậu cực kỳ thản nhiên cùng khẳng định, đương nhiên Snape lập tức tin ngay.
- ----- có lẽ bởi vì đó là tương lai.
Không gian trầm lặng.
Đột nhiên Dumbledore thay đổi ngữ khí, hoà ái mà có chút vui mừng hỏi: "Harry, hôm nay trò đã thật dũng cảm, biết chớp lấy thời cơ không trận chút nào, khiến ta lấy làm giật mình nha."
Snape biết Albus đang hoài nghi.
Dù sao hình tượng mà Potter để lại trước mặt các giáo sư là một đứa trẻ thẹn thùng, dưới tình thế cấp bách có thể trở nên dũng cảm, nhưng lần này lại lý trí bình tĩnh đến như vậy, còn diễn kích lừa Tom Riddle nhìn không ra, thiếu chút là qua mặt được rồi.
"Giáo sư...... Đây cũng là điều tiếp theo mà con muốn nói với người." Giọng Potter đột nhiên lạnh nhạt, có chút khô khốc.
"Cái gì?" Giọng Dumbledore lúc này đã lên cao không ít.
Snape biết rằng Dumbledore nói vậy vì muốn hắn đứng ngoài cửa nghe rõ, chuẩn bị sẳn sàng.
Mà cần chuẩn bị gì?
Sự không tình nguyện trong lòng Snape chọt loé qua, hắn nắm chặt đũa phép trong tay áo, tinh thần căng cứng.
"Chuyện này giáo sư Snape cũng đã biết...... Thật xin lỗi, con nói ra sợ người không tin nên mới luôn gạt người......" Giọng Potter càng không tự tin, ngượng ngùng nhỏ giọng nói,
"Thật ra con --- biết một ít chuyện tương lai."
Potter như sợ Dumbledore truy vấn ngược lại, dùng ngữ diệu nhanh hơn nói câu tiếp theo:
"Con biết Trường Sinh Linh Giá có vài cái, chỉ cần không tiêu diệt chúng, Voldermort sẽ không thật sự chết đi. Bởi vì các Trường Sinh Linh Giá đều do người tiêu diệt, nên con không rõ số lượng, chỉ biết hai cái Trường Sinh Linh Giá mà thôi."
"......"
Dường như Dumbledore không thể tiếp thu được hết sự thật này, hơn nửa ngày mới nghiêm túc khàn giọng dò hỏi: "Là cái gì?"
"Một cái là con rắn Voldermort nuôi bên người, tên là Nagini. Còn có một cái......"
Lòng Snape lạnh lẽo, hắn chó chút không tin vào tai mình.
"Con nói là con, giáo sư Dumbledore."
Harry trầm tĩnh nói. Giọng cậu vững vàng không có tí dao động, Snape cũng không nghe ra sự sợ hãi hay phẫn hận trong cậu.
"...... Con chính là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng."
"Vậy nên ý trò là......" Dường như Dumbledore không đành lòng nói tiếp, lại như còn chưa chấp nhận được sự thật này,
"Trò cần phải...... chết?"
Snape dường như không biết bản thân đang ở nơi nào. Hắn chỉ đứng đấy, cứng đờ như một pho tượng, cảm giác mọi chuyện trôi qua rất chậm, chỉ có giọng nói quen thuộc truyền vào tai hắn:
"Vâng ạ." Hắn nghe giọng nói vô cùng bình tĩnh của Potter, "Con cần phải chết."
Vậy nên......!
Snape bất động tại chỗ, đầu ngón tay lạnh như băng.
Chân tướng như một tia chớp chạy qua đầu hắn, hắn đột nhiên minh bạch.
Tại sao Potter không hề nói thích hắn, tại sao Potter lại liên tục gây khó dễ hắn, tại sao Potter lại muốn quan hệ của họ lạnh như băng.
- -----------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT