Sáng sớm, Harry một mình trở về ký túc xá Gryffindor, không có bất kỳ ai phát hiện.
Cậu cẩn thận nhìn những người khác trong phòng ngủ --- rèm trước giường đều vẫn còn kín mít, tiếng thở cùng ngáy đua nhau vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, hiện nhiên rằng bọn họ vẫn đang ngủ ngon lành.
Bức màn kín khiến ánh sáng trong phòng rất ít, tạo ra một cảm giác mơ màng buồn ngủ. Đặc biệt với người vừa có một chuyến phiêu lưu mạo hiểm kích thích suốt một đêm lại đột nhiên trở về chiếc giường mềm mại ấm áp, cảm giác buồn ngủ càng sẽ nhân lên gấp bội.
Harry chớp chớp đôi mắt khô khốc, nằm xuống giường. Cậu cũng không chìm vào những giấc mơ đẹp liền, mà là sử dụng Bế quan Bí thuật để ngăn cơ buồn ngủ này.
Hiện tại không thể ngủ.
Harry bình tĩnh nhìn cái rèm màu vàng ở nóc giường, trong lòng tính toán.
Sự hiểu lầm của chính mình với Potter thật sự khiến trong lòng cậu còn sợ hãi, cũng không biết lời giải thích vừa rồi có làm mất đi sự thiện ý của mình hay không...... Để chắc chắn, khoảng thời gian này cậu vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió, không nên lấy cớ này khiêu khích khiến chính mình trừ điểm mới tốt.
Sau khi Phòng chứa Bí mật hay Tử Xà bị phát hiện, Snape tuyệt đối sẽ nói cho Dumbledore, càng để lâu phiền toái sẽ càng lớn.
Cậu phải canh thời gian đi đến Phòng chứa giết chết Tử Xà, bằng không đống dược liệu tươi rói đó sẽ không giữ nổi.
Quyết định vào đêm nay đi.
Chờ đến khi kết cục đã định, chính mình cũng sẽ không bắt được nhược điểm, lúc ấy sẽ không còn bất kỳ vấn đề nào.
Harry nghĩ lại toàn bộ kế hoạch một lần nữa, cảm giác không còn lỗ hổng, mới hơi thả lỏng nhắm mắt lại, mặc chính mình thiếp đi.
......
"Potter, đứng lại." Giọng nói lạnh băng quen thuộc đột ngột vang lên trong màn đêm.
Trong Phòng chứa Bí mật, động tác chuẩn bị rồi đi của Harry cứng lại.
Cậu quay đầu, chần chờ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang tung bay áo choàng nhanh chóng tiến tới.
"Rất tốt, rất tốt --- Potter, nếu đầu óc đáng thương của trò còn đủ dung lượng thì hẵn phải còn nhớ lời ta vừa dặn trò sáng nay ---"
Snape âm trầm, trên mặt tràn ngập biểu cảm tức giận, tiến lên bắt lấy Harry, đáng sợ rít gào.
Giọng nói hắn đột nhiên im bặt, liếc mắt thấy áo choàng trên người Harry dính đầy bụi và rách tung tóe, vạt áo trước dính vệt máu lớn, sau lưng khiên một chiếc túi căng phòng. Cuối cùng tầm mắt hắn dừng lại ở cái xác rắn khổng lồ nằm giữa căn hầm rộng lớn ---
Sắc mặt Snape bỗng nhiên trở nên xanh mét.
Hắn nắm chặt lấy Harry, giọng nói đột nhiên thấp đến gần như không thể nghe thấy, thì thầm hỏi: "...... Trò dám đối phó với Tử Xà một mình?"
Quanh thân Snape được bao quanh bởi hàn ý không tan, bấy giờ đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến người sợ hãi. Harry hoàn toàn không biết rằng khi chính bản thân thật sự tức giận lại có biểu tình đáng sợ như vậy.
Cậu đành nhấp môi không nói lời nào, vẻ mặt nhận lỗi.
"Trả lời ta, quý ngài Potter." Snape nắm chặt cổ tay của cậu chặt đến đau đớn, giọng nói nhẹ nhàng lại trầm thấp, tuy mềm mại nhưng mang theo nguy hiểm không thể bỏ qua, "Trò cho rằng chỉ cần trải qua một lần thì sẽ có đủ khả năng để một mình đối đầu với Tử Xà vào năm nhất ư?"
"Trò cho rằng cái mạng nhỏ của mình dù làm gì cũng sẽ không mất đi sao? Chỉ cần trò bị Tử Xà cắn một cái --- ta có thể chắc rằng trò sẽ trở nên giống một khối bánh bị cắn nát, đến xương cốt cũng không còn." Snape nguy hiểm, cười lạnh một tiếng.
"Cho dù từng là Đứa trẻ sóng sót thì cũng sẽ có một cái chết vô thanh vô thức trong Phòng chứa Bí mật, sẽ không có bất kỳ ai biết. Trò đang nghĩ đến kết thúc nào đây, Potter trò thật sự muốn như vậy sao?"
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm mảng máu tươi trên vạt áo trước ngực cậu.
"Tất nhiên không phải." Harry khô khốc nhả ra một câu, dừng một chút, cậu không thể không giải thích, "Đây không phải máu của con, con không bị thương."
Đây là do lúc cắt Tử Xà làm dược liệu nên không thể tránh khỏi bị bắn lên, cũng không có thời gian tẩy sạch.
Quả nhiên Snape nhướng mày, như còn nghi hoặc mà hỏi câu tiếp theo:
"Vậy thì trò Potter đây có thể cho ta biết, những dược liệu cấm học sinh tàng trữ cùng sử dụng trò lấy từ người Tử Xà...... Là chuẩn bị làm gì đây?"
Harry bất đắc dĩ chớp mắt một cái, giọng nói thấp xuống, nói:
"Con dùng để chế Độc dược. Dù sao trong tương lai con cũng là một Bậc thầy Độc dược."
Tuy nói như vậy, Harry cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đống dược liệu từ Tử Xà này e rằng không giữ hết được.
Vẻ mặt hắn lạnh xuống, vẫn cứ không khách khí nắm chặt lấy Harry, xoay người đi ra ngoài.
"Mặc kệ tương lai trò là ai, hiện tại chúng ta cần phải đi gặp Albus một lần." Trong giọng nói Snape lộ ra sự trào phúng cùng vui sướng khi có kẻ gặp họa, tựa như hắn ước gì có thể thấy Harry gặp xui xẻo, "Bây giờ việc chúng ta cần thảo luận chính là việc sau khi một học sinh năm nhất là trái nhiều nội quy của trường, sáng mai không biết có bị đuổi học về nhà hay không."
"Giáo sư Snape, đêm nay người giết Tử Xà chính alf người." Harry đột nhiên thốt ra tiếng nói, "Con chỉ mong mang đi một túi dược liệu, toàn bộ da rắn và Tử Xà đều sẽ là chiến lợi phẩm của người."
Harry biết rõ cậu tuyệt đối sẽ không bị đuổi học, nhưng Snape chắc chắn muốn nuốt hết đống dược liệu. Cậu chỉ có thể lấy lui làm tiến, lấy phần lớn nhường cho Snape, chỉ cần chừa lại cho cậu chút dược liệu trong ba lô.
Dù gì trong tay Harry hiện tại cái gì cũng không có, năm nay chỉ mua được một cái nồi mới, liền tính muốn dùng đống dược liệu này làm một ít Độc dược thì có sức cũng không làm nổi. hiện tại một túi dược liệu này đã đủ cho cậu sử dụng.
Thần sắc Snape vừa động, đột nhiên nhớ đến điều gì mà quay đầu, ánh mắt có chút kinh dị:
"Sau Halloween, chính trò đã điều chế tinh chất Murtlap bỏ vào hầm của ta?"
- ---------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT