Sáng ngày hôm sau, khi đi ngang qua đồng hồ cát, nhóm học sinh Gryffindor đến đại sảnh ăn sáng đều ngu người.

Mọi người trên bàn ăn thì thầm to nhỏ, sôi nổi dùng ánh mắt bất mãn trừng Harry.

Chỉ trong chốc lát mọi người đều biết rằng, tối hôm qua lúc Harry Potter bị cấm túc đã chọc giận giáo sư Snape, nên mới bị trừ nhiều điểm như vậy --- từ lượng đá quý mất đi, chắc ít nhất cũng phải 100 điểm??

Tuy rằng giáo sư Snape trừ điểm cũng hợp lý đi, nhưng sao lần này trừ nhiều điểm vậy?

100 điểm đó, đội Quidditch phải không màng sống chết bao lâu mới có thể kiếm về?

Học sinh nhà Gryffindor không nhịn được giận chó đánh mèo, cô lập Cứu thế chủ của bọn họ.

Chỉ có Ron và Hermione lẻ loi ngồi cùng với Harry bên dãy bàn Gryffindor.

Harry rũ mắt, ngồi trầm mặc giống ngày thường, nhưng trong mắt ai kia chính là biểu hiện khó chịu của việc bị cô lập.

"Harry...... Đừng, đừng quan tâm bọn họ!" Ron căng da đầu nói.

Bởi vì ngồi cùng với Harry, nên ánh mắt căm thù của học sinh khác cũng ở trên đầu cậu. Điều này làm cho Ron, vốn mẫn cảm với ánh mắt của người khác, lại có chút tự ti, rất là đứng ngồi không yên.

"Ron nói đúng đó, Harry. Tụi mình chỉ cần trong giờ học tích cực phát biểu, khiến giáo sư cho tụi mình thêm điểm, là có thể kiếm điểm trở về rồi!" Hermione nói dứt khoát.

Harry cúi đầu, trầm mặt không nói. Như đã quá mức mệt mỏi, cơ thể hình như có chút run rẩy.

...... Cậu vất vả lắm mới có cơ hội khiến Gryffindor bị trừ 100 điểm, tại sao lại có thể kiếm trở về nhanh vậy được?

Hermione nhìn dáng vẻ của cậu, cũng không tiếp tục khuyên. Cô nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn rối rắm hỏi: "Nhưng mà Harry...... Rốt cuộc bồ đã làm gì, mới có thể chọc giáo sư Snape giận đến như vậy?"

Ánh mắt cô nàng hơi bối rối, nhìn về phía một vị giáo sư mặt đen như đít nồi, toàn bộ khí thế khủng bố đều đang tỏa ra nồng nặc.

Harry nhìn bộ dạng của chính mình, trong lòng dù dang rất thoải mái --- nhưng cậu không được biểu hiện ra ngoài.

Tiếp tục tiến hành kế hoạch √

Harry giật khóe miệng mình, làm như sợ hãi lại khổ sở nhìn về bàn giáo sư, lẩm bẩm: "Tớ chỉ đột nhiên nhận ra......"

"Đột nhiên nhận ra gì?" Hermione không khỏi tiếp tục truy vấn.

"...... Giáo sư Snape thực quyến rũ." Harry cố gắng nói ra những lời này, bản thân rất muốn ói.

"Giáo sư Snape thực quyến rũ?!!" Hermione và Ron trăm miệng một lời, khó có thể tin được.

Bọn họ hoàn toàn không để ý giọng lớn đến mức nào, thế nên làm cho Dumbledore, Snape, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.

"Ha, Harry...... Bồ đang giỡn đúng không? Bồ đang cười nhạo con dơi già đó đúng không?" Ron lắp bắp, cố tìm cớ.

"Không ---" Harry lén nhìn người mặc áo đen, cảm thấy khí thế bạo nộ trên người kia càng ngày càng làm cho mọi người sợ hãi, liều mạng diễn kịch: "Tớ --- tớ rất nghiêm túc. Các cậu biết đó, ông ấy rất quan tâm tớ ---"

Các Gryffindor xung quanh nghe được, đều dùng ánh mắt "Harry điên rồi!" nhìn qua.

"Bồ gọi đó là quan tâm hả?!" Một lần nữa, Ron thất thanh kinh hô. Vẻ mặt sợ hãi muốn như ngất đi.

Vẻ mặt của Hermione thì cứng đờ, đầu đang liều mạng xử lý thông tin Harry vừa nói. Sau đó cô nàng thở ra một hơi dài, hỏi:

"Cho nên...... Cho nên Harry, bồ cảm thấy giáo sư Snape thật...... Ờm, quyến rũ. Sau đó bồ liền trực tiếp nói với ông ấy?"

- -- trên dãy bàn của các giáo sư, giáo sư Flitwick hình như muốn xỉu luôn rồi.

Harry cố gắng làm một vẻ mặt chân thành tha thiết mà vô tội thấp thỏm --- kiềm chế bản thân không được cười: "Cấm túc một tuần, thật ra đó là do giáo sư Snape muốn dạy dỗ tớ...... Tớ rất cảm kích ông ấy."

"Ta nhớ rõ là bộ dạng lúc ấy của trò không giống như là đang cảm kích ta." Âm thanh sau lưng vang lên.

Biểu tình của Ron cứng lại, nhìn phía sau lưng Harry, nơm nớp lo sợ.

Thân hình khủng bố quen thuộc không một tiếng động xuất hiện sau lưng Harry, trừng cậu gắt gao từ phía trên, biểu tình đáng sợ lạ thường.

Harry không ngoài ý muốn quay đầu lại, tiếp tục lắp bắp nói ra lời nói chưa xong ban nãy: "Giáo sư Snape...... Con rất cảm kích người, cho nên, cho nên ít nhất con muốn...... Nói ra những lời từ sâu trong lòng."

Cậu liều mạng nắm chặt góc áo, dùng sức mạnh đến nỗi muốn xé rách áo choàng của mình. Gương mặt bắt đầu vặn vẹo --- dùng hết sức mạnh nội tại mới không cười ra tiếng.

Ngay cả khi như vậy, Harry còn liều mạng nhìn thẳng vào cặp mắt đen kia, nỗ lực truyền đạt "tâm ý" thành khẩn.

...... Biểu tình của Snape như vừa ăn phải một ổ ruồi bọ.

"Gryffindor ---" Hắn vặn vẹo khóe miệng, khó khăn nói: "Trừ 50 điểm! Dám làm nhục giáo sư trước mặt mọi người! Chúc mừng trò, quý ngài Potter, trò sẽ bị cấm túc từ đây đến hết học kỳ!"

Hermione mở to đôi mắt, không dám nói một câu phản đối. Bộ dạng hiện tại của giáo sư Snape quá đáng sợ.

Phản ứng Harry càng thú vị.

Cậu run rẩy đôi môi, mặt cũng co rút, lộ vẻ bi thương: "Thưa giáo sư...... Con biết rồi."

Snape lập tức cảm thấy mình như đang trong một ổ ruồi bọ, trừ điểm cũng không thể giúp hắn xả được cơn giận này.

Hắn gắt gáo trừng Harry, không nói một lời, bỗng xoay người ném góc áo, rời đi.

Harry lập tức cúi đầu, dùng tay che khất biểu tình trên mặt.

"Harry?" Hermione rối rắm, nghi ngờ Harry đang khóc: "Ừ thì...... Tuy bồ cảm thấy giáo sư Snape rất tốt, nhưng mai mốt cũng không nên...... Nói thẳng ra như vậy. Nhìn đi, ông ấy sẽ rất giận đó. Bồ có thể ---"

Hermione uyển chuyển nói: "Dùng hành động diển tả?"

Harry bụm mặt, cười đến mức cả cơ thể đều run rẩy.

Ban đầu cậu chỉ muốn trả thù một chút thôi, tiện tay giúp Gryffindor bị trừ vài điểm là xong.

Nhưng không ngờ...... Phản ứng của chính mình quá thú vị.

Từ khi biến thành tên hóc Potter, cậu chưa từng khiến Gryffindor bị trừ nhiều điểm như vậy. Mà hiện tại xem ra, tiếp cận chính mình là một biện pháp không tồi, một công đôi việc.

Dùn sao cũng là mình mà, không cần phải khách khí.

Harry biết, tuy bây giờ giáo sư Snape rất ghét mình, nhưng vẫn sẽ bảo vệ mình tốt. Hiện giờ lại đang chọc giận giáo sư Snape, nếu gặp được sự kiện quan trọng, chắc là sẽ không đứng ngoài cuộc.

...... Dù sao, mình chính là người duy nhất trên đời có thể gần gũi và quen thuộc bản thân nhất.

- ------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Harry: Về sau, mỗi khi tức giận thì cứ tiếp cận chính mình. Dù gì chỉ khiến Snape càng ghét thằng nhóc Potter thôi.

Snape: Không! Em đừng có mà mơ!

......

Snape: Lúc trước rõ ràng em có nói trong mắt em, ta là tốt nhất. Ta quyến rũ nhất. Mỗi ngày đều theo đuổi ta, sao giờ lại phủi mông không nhận rồi?

Harry:......??? Tại sao anh lại thích một tên Potter?! Chuyện này không thể xảy ra!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play