Lương Ô Ô lao vụt vào phòng bếp giống như một tên trộm, nhanh như hổ đói vồ mồi, bưng đĩa bánh bao lên chạy ra phòng khách, vừa đi còn vừa lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa.

"Đây cứ giống như đang nằm mơ ấy, chị đoán nhà hàng năm sao cũng không thể làm ngon được như em đâu! Quá thơm ! Ngửi mùi thôi cũng khiến người ta muốn phạm tội!"

Bạch Anh đứng bên cạnh yên lặng nghe, thuận tay bê hải sâm đã hầm xong đặt lên bàn trà.

Cô bấm bấm mấy cái trên quang não, xem xét lợi nhuận hôm nay cô thu được, sau khi trừ đi ba mươi phần trăm cho nền tảng, còn dư lại gần hai nghìn điểm tín dụng.

"Chị Ô Ô, em trả lại số tiền vừa nãy mới tiêu cho chị." Bạch Anh chọn chuyển khoản.

Lương Ô Ô lập tức quay đầu trợn mắt nhìn cô: "Không cần! Đừng như vậy, bữa cơm này chắc chắn đắt hơn ba trăm điểm tín dụng kia, chị cũng không thể chiếm của hời của em được."

"Đồ ăn thì coi như tiền thuê nhà đi, chị cũng biết bây giờ em đang bị mất trí nhớ mà, đúng lúc em không có nơi để về. Hơn nữa đã qua lâu như vậy mà vẫn không có người liên hệ với em, vậy chứng tỏ có lẽ em không hề có người thân."

Lương Ô Ô thấy chủ đề quá nặng nề, lập tức di chuyển mục tiêu: "Bánh bao thơm quá đi mất, chị có thể bắt đầu ăn được chưa?"

"Đương nhiên rồi."

Hai người ngồi bên bàn trà, vừa ăn cơm vừa xem tivi.

Thật ra phải nói là một mình Bạch Anh đang xem TV, Lương Ô Ô đã ăn đến mức không ngẩng được đầu lên.

"Xen ngang một tin tức quan trọng, theo tin nhận được, xế chiều hôm nay lúc mười giờ trên không trung tại quận mười ba đã xuất hiện rất nhiều Trùng tộc.

Dưới sự dẫn dắt của thiếu tướng Lê Phục, quân đội Liên Bang đã tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc xâm nhập......"

Lương Ô Ô vội vàng ngẩng đầu lên: "Cô ta vừa mới nói quận mười ba à?"

"Hình như là vậy, nhưng mà chúng ta cũng không cảm thấy gì cả, Trùng tộc đã bị tiêu diệt rồi." Càng khiến Bạch Anh để ý hơn là trên hành tinh này có ba mươi sáu tiếng đồng hồ.

Vẻ mặt Lương Ô Ô đầy sùng bái làm ra vẻ Tây Thi ôm ngực: "Em không nhìn lại xem là ai dẫn quân, đấy chính là thiếu tướng Lê đấy!"

Vẻ mặt khoa trương của cô khiến Bạch Anh câm nín.

Chậc, xem ra vị thiếu tướng Lê này là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ rồi nhỉ? Tám phần là một Hải Vương.

Ở quận mười ba hai người ngồi trước ti vi ăn như hổ đói, tổng bệnh viện quân quận thứ nhất lại bận đến tối mặt tối mũi.

"Tôi đã nói rồi, đừng có để anh ta lên chiến trường quá nhiều! Lại càng không thể để cho anh ta tiêu hao quá nhiều thể lực!" Bác sĩ trưởng của Lê Phục Hứa Vinh hóa thân thành vua gào thét, quát mắng sĩ quan phụ tá Mạnh Diệp Lâm.

Vẻ mặt sĩ quan phụ tá Mạnh đầy bất lực: "Tôi cũng hy vọng tôi có thể khích lệ anh ta không kích động, nhưng mà tôi lại là cấp dưới của anh ta chứ không phải cấp trên."

Hứa Vinh cũng biết mình hiện tại đang giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng anh vẫn thấy không thể cho qua được.

"Có trời mới biết tôi phải phí hết bao nhiêu công sức mới có thể khiến tinh thần lực của anh ta khôi phục bình thường. Kỹ thuật hiện tại của chúng ta chỉ mới dừng lại tại việc phát hiện sự tồn tại của tinh thần lực, chỉ sử dụng được nó với trạng thái nhỏ, bất cứ phương pháp nào có thể gọi là chữa trị hết tinh thần lực đều không có quá nhiều tác dụng."

Anh sợ sĩ quan phụ tá không hiểu, lại đưa ra một ví dụ: "Nói cách khác, người địa cầu cổ đã chiếm được một cơ giáp tương lai, đến cả cách sử dụng ra sao vẫn chưa được khai thác hoàn toàn, chúng ta căn cứ vào đâu để mong chờ bọn họ có thể sửa chữa tốt một cơ giáp lúc nó bị hỏng đây? Hiện tại hiểu biết về tinh thần lực của chúng ta thậm chí còn không bằng hiểu biết của người địa cầu cổ đối với cơ giáp."

Sĩ quan phụ tá Mạnh đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Chúng tôi đều biết rõ nỗi khó xử của anh, nhưng mà thực lực Trùng tộc lần này rất mạnh, số lượng lại nhiều, nếu như phái những người khác đi có khả năng lớn sẽ xuất hiện sơ xuất."

Hứa Vinh trợn mắt nhìn cậu ta: "Ha! Nói thẳng ra thì là mấy người không tìm ra được Lê Phục thứ hai!"

"Nếu như nhân vật có cấp SSS xuất hiện dễ dàng như vậy thì Liên Bang đã sớm xưng bá Tinh Tế rồi." Sĩ quan phụ tá Mạnh vuốt chóp mũi mỉa mai.

"Câm miệng!"

Hứa Vinh quát một câu, tức giận mà lao vào khoang điều dưỡng.

Sĩ quan phụ tá Mạnh nhận ra mình không cẩn thận quá lời với bác sĩ, cũng ủ rũ đi vào cùng.

Trong khoang điều dưỡng, thiếu tướng Lê Phục nằm thẳng tắp trên giường bệnh phát ra ánh sáng trắng êm dịu đặc thù, dù cho đang bệnh nặng hôn mê, thân thể của anh cũng không có chút buông lỏng nên có nào của người bệnh.

Trái lại, lại thẳng tắp như tư thế đứng của một quân nhân.

Trọng lực trong khoang điều dưỡng chỉ bằng một phần ba bên ngoài, vô cùng thích hợp để người bệnh có thể thả lỏng cơ bắp, nhưng mà những thứ này cũng không có tác dụng với Lê Phục.

Chỉ có mái tóc bạc của anh thỉnh thoảng lại di chuyển do chuyển động của Hứa Vinh, mới khiến cho người khác nhận ra trọng lực nơi này khác với bên ngoài.

Hứa Vinh nhìn đôi môi mím chặt với bàn tay đang siết chặt của anh, chửi một tiếng, lấy mũ bảo hiểm đo đạc số liệu đội lên đầu anh ta.

"Còn tiếp tục như vậy thì đến cả tôi cũng không biết có thể cứu được anh thêm mấy lần nữa." Anh nhìn số liệu xuất hiện trên quang não, thở dài.

Lê Phục vẫn hôn mê như trước, không hề có bất kỳ sự đáp lại nào.

Dưới sự điều khiển của Hứa Vinh dụng cụ trị liệu bắt đầu tiến hành trị liệu một cách trật tự đâu vào đấy.

Sĩ quan phụ tá Mạnh chán đến chết, tùy tiện lướt vài cái trên mạng sao, tìm thấy một video nấu ăn ngắn.

"Cách ăn thần tiên của bọ mềm đại dương?" Anh cười cười, ấn mở video.

Video nhảy qua phần nấu nướng có khả năng vi phạm bản quyền, trực tiếp bày ra thành phẩm, số liệu mô phỏng thành mùi thơm lập tức bay khắp khoang điều dưỡng.

Hứa Vinh lập tức nổi trận lôi đình: "Thiếu tướng mấy người còn chưa biết sống chết thế nào đâu, anh còn dám xem mấy cái này nữa à!"

"Khịt......"

Trên giường bệnh, người đàn ông vốn đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại.

"!!!"

Bác sĩ Hứa đang chuẩn bị đánh sĩ quan phụ tá Mạnh mấy cái vội vàng nhìn về phía giường bệnh với vẻ mặt không dám tin, sĩ quan phụ tá Mạnh cũng ngơ ngác quay đầu.

"Thiếu tướng, ngài...... Tỉnh rồi?" Bỗng nhiên sĩ quan phụ tá Mạnh thấy chột dạ.

"Đưa đây." Người trên giường bệnh che trán nói.

"Cái gì? Ngài, ngài cần dịch dinh dưỡng hay là......"

"Quang não, lấy tới cho tôi nhìn thử."

Sĩ quan phụ tá Mạnh cho rằng mình sắp bị ghi lỗi, cùng tay cùng chân di chuyển đến trước giường bệnh.

Trên hình chiếu thực tế ảo là một bát hải sâm hầm thơm ngạt ngào, khi sĩ quan phụ tá Mạnh đến gần, mùi thơm Lê Phục ngửi thấy cũng càng ngày càng nồng nặc, dường như tinh thần bạo động vừa mới náo loạn trong đầu cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Lê Phục tiện tay cầm lấy một cái kẹp bên giường bệnh, gắp lên một miếng hải sâm giả thuyết cho vào miệng ăn.

Không phải là ảo giác! Có tác dụng trấn an rất rõ ràng, chắc chắn không phải là ảo giác!

Trước giờ Lê Phục không hay thể hiện cảm giác vui giận, giờ này phút này anh lại không kiềm được sự vui vẻ trong nội tâm.

Từ sau khi anh trưởng thành, chinh chiến thời gian dài, anh lại không thể nào không tiêu hao thể lực nhiều lần, đồng thời quân hàm của anh cũng càng ngày càng cao nhưng cũng khiến cho tinh thần hình thành một vết thương không thể chữa trị.

Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho dù có là người có thể bày mưu tính kế đến mức nào thì cũng không có khả năng lần nào cũng có thể khống chế kết cục một cách hoàn mỹ, tiêu hao thể lực là điều khó tránh khỏi.

Theo số lần tiêu hao gia tăng, loại vết thương này cũng càng ngày càng nặng, mỗi lần tinh thần lực bạo động đều khiến anh chịu rất nhiều đau đớn.

Nhưng mà cấp SSS của anh, đã sớm được định sẵn rằng những thực phẩm tự nhiên kia chỉ có thể chữa trị cho anh ở mức độ rất nhỏ.

Nhưng, ngay trong ngày hôm nay!

Anh không ngờ lại tìm thấy thức ăn có thể xoa dịu rõ ràng tinh thần bạo động của anh!

Chỉ là số liệu giả thuyết mà đã có hiệu quả kinh người như vậy, vật dụng thực tế chắc hẳn càng khiến cho người bất ngờ hơn.

"Phải tìm được đầu bếp này."

Hai mắt Hứa Vinh ở bên cạnh sáng lên: "Ý của anh là?"

"Món ăn cô ấy làm có tác dụng đối với tôi." Lê Phục nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn non mịn trên tấm hình, xác định người đầu bếp kia là một cô gái —— hơn nữa tuổi của cô cũng không quá lớn.

"Cậu còn ngơ ngẩn ở đây làm gì? Nhanh đi đi!" Hứa Vinh không kiên nhẫn đuổi sĩ quan phụ tá Mạnh đi, còn mình thì cầm lấy dụng cụ làm kiểm tra lại lần nữa cho Lê Phục.

"Thật sự có hiệu quả! Tuy nhiên vẫn còn bạo động, nhưng cường độ ít nhất cũng đã giảm mười phần trăm!"

Lê Phục gật đầu: "Hiện tại đã trong phạm vi có thể khống chế."

Anh hoạt động hai chân, đi xuống giường, cầm lấy quân trang chuẩn bị thay đồ.

"Anh điên rồi à?" Hứa Vinh nhanh tay giành lại quân trang: "Tôi cho cậu biết, tôi là bác sĩ chính của cậu, có trách nhiệm với bệnh tình của cậu! Tình huống bây giờ của cậu, trong thời gian ngắn không thể sử dụng vũ lực nữa! Nằm ngay ngắn xuống, không được lộn xộn!"

Lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm túc nói liến thoắng mấy câu, giọng của Hứa Vinh lại mềm ra: "Anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải ngày nào Trùng tộc cũng đến xâm lấn, cũng không có khả năng hải tặc vũ trụ có thể đến gây chuyện nhiều lần thế được, Liên Bang thiếu anh mấy ngày cũng không đến mức diệt vong, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lê Phục cau mày, nhưng cuối cùng anh vẫn không phản bác, tùy ý để cho đối phương ấn mình lên giường bệnh.

Đúng lúc này sĩ quan phụ tá Mạnh xông tới.

"???"

Đột nhiên khung cảnh có hơi cấm kỵ này là sao thế?

"Ánh mắt đấy của cậu có ý gì thế hả?"

Hứa Vinh cầm lấy cốc nước bên cạnh uy hiếp: "Có muốn tôi tẩy rửa não giúp cậu không?"

"Không không, không cần!" Sĩ quan phụ tá Mạnh nhanh chóng né tránh, báo cáo với Lê Phục: "Thiếu tướng, đầu bếp mà ngài bảo tôi điều tra là một streamer, tôi đã liên hệ với nền tảng phát trực tiếp, đã lấy được thông tin về thân phận của cô ấy."

Anh gửi thông tin đến máy quang não của Lê Phục.

"Tên: Bạch Anh

Giới tính: Nữ

Tuổi: Hai mươi hai tuổi

Thể chất: Cấp D

Tinh thần lực: C+

Địa chỉ hiện tại: Quận mười ba tọa độ(hai ba, năm mốt), khu hoa viên Cẩm Tú kiến trúc tòa nhà tám chín ba phòng một bảy không sáu

......"

"Thiếu tướng, bệnh viện có ghi chép xế chiều ngày hôm nay cô ấy mới xuất viện, nói cách khác, cô ấy vừa về tới nơi ở đã lập tức xin quyền hạn streamer."

"Hỏi thăm qua bệnh viện lúc nãy."

Tuy không muốn dùng ác ý để phỏng đoán người khác, nhưng với tư cách là một nhân vật quan trọng của quân đội Liên Minh, Lê Phục phải suy tính nhiều thứ hơn người bình thường.

Tính mạng của anh không chỉ thuộc về anh, mà còn là của quân đội Liên Bang, bởi vậy anh tuyệt đối không thể tùy tiện tin tưởng người khác.

Bất cứ cái gì có khả năng tiếp cận người của anh, đều cần phải điều tra triệt để một lần, để tránh có gián điệp lẫn trong đó gây nhiễu loạn trật tự Liên Bang.

Sĩ quan phụ tá mạnh lập tức liên lạc với bệnh viện.

Sau khi nói rõ mục đích của mình, bác sĩ hôm nay trị liệu cho Bạch Anh kể hết mọi chuyện ra.

Sĩ quan phụ tá Mạnh nagứt liên lạc, cậu nhìn về phía Lê Phục.

"Thiếu tướng, người này có hơi đáng nghi."

Hứa Vinh bất mãn nói thẳng ra: "Là mấy người vô tình phát hiện ra người ta, bây giờ lại chỗ này đáng nghi, chỗ kia đáng nghi! Nếu như tôi mà là gián điệp, thì tôi còn lâu mới lựa chọn loại phương pháp này để tiếp cận các cậu. Lỡ như không có ai đăng lại video phát sóng trực tiếp, còn không biết phải đợi bao lâu mới có thể được mấy người chú ý tới!"

Giọng điệu của anh đầy chỉ trích, ngón tay chỉ sĩ quan phụ tá Mạnh: "Nào có người bình thường nào có thể đoán được, sĩ quan phụ tá của thiếu tướng Lê sẽ xem video nấu ăn ngay trong lúc thiếu tướng đang bệnh nặng chứ?"

Lê Phục bị lời nói thật của anh ta làm cho sặc, một lời khó nói hết nhìn về phía phó quan của mình.

"Tạm thời quan sát trước một thời gian ngắn, không nên liên lạc với cô ấy. Đúng rồi, đưa số ID phát trực tiếp của cô ấy cho tôi." Không truy cứu sĩ quan phụ tá của mình không đáng tin cậy, Lê Phục mở quang não, bảo đối phương tìm ra phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Anh.

......

"A... Hắt xì!"

Bạch Anh nằm trong chăn nhẹ nhàng xoa mũi, cho là mình bị cảm.

"Ngày mai nấu món nào mới ổn đây?"

Cô lướt từng trang một trên cửa hàng trực tuyến: "Tạm thời vẫn chưa có nhiều điểm tín dụng lắm, mua chút hành tây gừng tỏi......"

Bên trong đống hành tây gừng tỏi, gừng lại là rẻ nhất.

Thế này cũng dễ hiểu, dù sao cũng có một số ít người có thể chấp nhận hương vị lúc ăn sống của hành tây và tỏi, nhưng số người ăn sống gừng lại vô cùng ít.

Bạch Anh so sánh tác dụng trấn an của nguyên liệu nấu ăn trong bách khoa trên mạng sao, tìm phương pháp nấu ăn mà cô biết ở từng chỗ một.

Cuối cùng, cô khiếp sợ phát hiện, những thứ nguyên liệu nấu ăn này rõ ràng đều dùng nước để nấu, để chút muối và các nguyên liệu nấu ăn thô khác đã đủ để chấp nhận.

Ví dụ như khoai tây, rau xà lách, cải trắng, củ cải trắng......

Những thứ này, cho dù có là sát thủ phòng bếp, chỉ cần không dùng sức quá mạnh, cũng sẽ không nấu ăn thất bại.

Nói cách khác, dù cho mọi người chỉ dựa vào hương vị sau khi nấu chín kỹ của mấy món kia, cũng có thể hưởng thụ hương vị đích thực của thức ăn.

Điều này khiến cho cô không khỏi suy đoán, cái gọi là trấn an, có phải là cảm nhận đối với mỹ vị không?

Nếu thật sự là như vậy thì đối với cô mà nói, chỉ sợ sẽ là một phiền phức không nhỏ.

Dù sao không có đầu bếp nào sẽ chọn cách nấu đồ ăn khó ăn, để che dấu bản thân không giống người bình thường.



App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play