“Bác cả gái cảm thấy là bởi vì thân thể không tốt, dưỡng ở nhà thời gian dài, cho nên hơi nhát gan, nghĩ bên này có nhiều anh chị em, có thể cùng chơi với Văn Hồ.”

Tôn Hương Liên nhưng thật ra không mấy để ý tới chuyện này, lo lắng duy nhất chính là việc học của cháu trai.

“Mẹ nhớ là hiện tại Văn Hồ vẫn đang học ở thủ đô mà? Vậy Văn Hồ về đây, việc học phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Xảo Anh thấy Tô Điềm Điềm ngáp một cái, biết Tô Điềm Điềm mệt mỏi, nhẹ nhàng vỗ Tô Điềm Điềm, vừa nói: “Con xem ý của bác cả gái là muốn để Văn Hồ chuyển trường về đây học, đợi lớn hơn chút nữa thì lại chuyển về trên Thủ đô.”

Tôn Hương Liên nghe xong, biết bản thân Triệu Tuệ Đình đã có chủ kiến, cũng không nói thêm gì nữa.

......

Có lẽ bởi vì đã trải qua sự việc của Tô Điềm Điềm, bởi vậy cả buổi tối Tiền thị đều không có hành động gì, cái này khiến cho Lý bà tử liên tiếp nhìn sang phía Tiền thị.

Tiền thị là tính tình gì, Lý bà tử đã quá rõ ràng rồi, vậy mà tối hôm nay thế nhưng an tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ là Tôn Hương Liên đã giáo huấn Tiền thị?

Lý bà tử nghĩ tới tính tình bưu hãn của Tôn Hương Liên, tức khắc rụt cổ lại, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân lại.

Tiệc mừng Trăm ngày thuận lợi kết thúc, Tôn Hương Liên cùng người trong nhà thu dọn, tụi nhỏ đều đã mệt nhọc, từng người đi về phòng ngủ.

......

Tô Điềm Điềm từng ngày lớn lên, đồng thời thịt vào nhà họ Tô cũng là cuồn cuộn không ngừng, trước không nói trong nhà nuôi gà vịt vẫn luôn đẻ trứng đều đều, chính là ba ngày hai bữa đều sẽ có động vật đâm tường mà chết.

Thời gian lâu dần, người nhà họ Tô đều cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, chỉ cảm thấy là bởi vì Tô Điềm Điềm phúc khí thâm hậu.

Lúc Tô Điềm Điềm được sáu tháng, vừa mới biết ngồi dậy không bao lâu, cách vách có hàng xóm mới chuyển đến.

Phòng ở bên cạnh Tô gia vẫn luôn không có ai ở, trước kia là một đôi vợ chồng già ở, sau đó hai ông mà lần lượt qua đời, lại không có con cháu gì cả, hơn nữa ngôi nhà nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, cuối cùng cứ để hoang phế như vậy.

Không nghĩ tới lần này thế nhưng sẽ có người dọn tới ở, chờ đến tận buổi tối, động tĩnh ở cách vách mới dần nhỏ xuống.

Ngay sau đó, có hai mẹ con liền xuất hiện ở trước cửa nhà Tô gia.

“Bác gái, cháu là người mới chuyển đến ở cách vách, cháu tên là Trần Nhã Vân, đây là con trai cháu tên là Cố Cẩm Châu, hai mẹ con cháu bởi vì chuyển nhà dọn nhà mà quên thời gian, trong nhà cũng không có cái gì ăn, cho nên cháu sang đây muốn hỏi một chút có thể hay không......”

Mặc dù quần áo Trần Nhã Vân mặt đều trông đơn giản, nhưng thực ra chất liệu lại rất tốt, quần áo trên người Cố Cẩm Châu cũng vậy, có lẽ từ trước tới nay chưa từng gặp những chuyện như vậy bao giờ, thần sắc hơi có chút xấu hổ.

Tôn Hương Liên nhìn về phía Tô Đại Quý, Tô Đại Quý cũng để mặc kệ loại chuyện như này, để Tôn Hương Liên tự mình quyết định, Tô Hương Liên nghĩ nghĩ: “Vậy tiến vào đi, còn nghĩ người dọn tới cách vách sẽ là ai đâu? Thì ra là hai mẹ con cháu à.”

Trần Nhã Vân thấy Tôn Hương Liên đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật sự là hai mẹ con tới đây quá vội vàng, có nhiều chuyện không có cách nào làm chu toàn.

Cố Cẩm Châu vừa bước vào liền nhìn thấy Tô Điềm Điềm nằm trong lòng Thẩm Xảo Anh, “anh” cũng không phải chưa từng nhìn thấy trẻ con, ở kiếp trước cũng từng gặp qua không ít trẻ con, nhưng “anh” cảm thấy không có đứa bé nào đáng yêu được như Tô Điềm Điềm bây giờ.

Trần Nhã Vân thấy con trai cứ nhìn chằm chằm bé con nhà người ta, lặng lẽ kéo kéo tay áo Cố Cẩm Châu, thấp giọng nói: “Cẩm Châu, không được nhìn chằm chằm vào người khác như thế, không lễ phép.”

Nghe được lời nói của Trần Nhã Vân, Cố Cẩm Châu mới thu hồi tầm mắt.

Tô Điềm Điềm tự nhiên biết Cố Cẩm Châu vẫn luôn đang nhìn mình, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, không rõ vì sao mà anh trai bé đẹp trai lại cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.

Cố Cẩm Châu diện mạo đẹp trai, cho dù tuổi còn nhỏ, cũng có thể nhìn ra được mai sau lớn lên nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play