Nhìn thấy Tô Minh Thương vui mừng như vậy, Tưởng tiên sinh nhịn không được cũng cười theo: “Chú vui như vậy sao?”

“Chút tiền ấy đối với Tưởng tiên sinh mà nói có lẽ không đáng là bao, nhưng với Tôi mà nói, là rất nhiều, tự nhiên vui vẻ.” Tô Minh Thương nhếch miệng cười nói.

Tưởng tiên sinh: “......”

Chú Chu lấy tiền lại đây: “......”

“Đây là sổ tiết kiệm một vạn NDT, cậu phải đi về nếu mang theo nhiều tiền mặt như vậy sẽ không có phương tiện, Tôi nghĩ nghĩ vẫn là đưa sổ tiết kiệm cho cậu sẽ tốt hơn.”

Tô Minh Thương gật đầu: “Không thành vấn đề, Tưởng tiên sinh, Tôi có thể hỏi một vấn đề hay không, ngài tên là gì vậy?” Tưởng tiên sinh cùng chú Chu đồng thời sửng sốt: “Chú sao lại muốn biết tên của Tôi?”

“Cái này còn không phải trên núi có nhiều đồ sao? Ngài cũng nói, là dẫn mẹ tới đây dưỡng bệnh, có lẽ sau này Tôi còn có thể

bán đồ tốt cho ngài tiếp đó chứ.” Tô Minh Thương cười ha hả nói.

Tưởng tiên sinh vừa nghe, cảm thấy có chút đạo lý, nói: “Tôi tên là Tưởng Tử Tường, ngoài ra đây là 50 đồng tiền, là tiền mua ba con gà rừng.”

Tô Minh Thương mặc niệm trong đầu một lần, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn Tưởng tiên sinh.”

Chờ sau khi Tô Minh Thương rời khỏi, chú Chu mới mở miệng hỏi ra nghi hoặc của bản thân: “Thiếu gia, cậu đi ra gặp mặt Tô Minh Thương thì cũng thôi đi, như thế nào còn nói tên của cậu cho anh ta biết chứ?”

Tưởng Tử Tường cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thực ra tên của Tôi cũng chẳng có gì, Tô Minh Thương lại không biết được tình huống của Tôi, hơn nữa Tôi luôn cảm thấy Tô Minh Thương người này không đơn giản.”

Chú Chu nhíu mày: “Không đơn giản? Trước đó Tôi có phái người đi hỏi thăm, Tô Minh Thương là con trai út nhà họ Tô ở thôn Tuyền Hải ở trong huyện, anh trai cả của anh ta đang công tác ở thủ đô, còn lại cũng không có gì đặc biệt.”

“Xem, cái này không phải không đơn giản sao? Người có thể vững gót chân ở thủ đô, chú cảm thấy sẽ là người tầm thường hay sao? Tô Minh Thương người này thông minh lanh trí, nghe nói Tôi muốn bồi bổ thân thể cho mẹ Tôi, lập tức đẩy mạnh tiêu thụ chào mời Tôi mua gà rừng của anh ta.”

Ấn tượng của Tưởng Tử Tường về Tô Minh Thương rất tốt, “Người này rất biết làm buôn bán, vốn Tôi còn tưởng rằng người này chất phác thành thật, nhưng thật ra Tôi đã nhìn lầm.”

“Chính thân phận của cậu......”

“Không sao đâu.” Tưởng Tử Tường biết chú Chu là đang suy nghĩ cho mình, nhưng chú Chu thật sự cẩn thận quá mức, để anh nhiều lần cảm thấy thật bất đắc dĩ.

......

Sau khi Tô Minh Thương về tới nhà, liền đi vào phòng của Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý, Tô Đại Quý từ chỗ của Tôn Hương Liên nên đã biết chuyện về cây nhân sâm, thấy Tô Minh Thương trở về, vội vàng hỏi: “Nhân sâm đã bán rồi phải không?”

“Bán rồi.” Tô Minh Thương vẻ mặt đắc ý, “Lúc con đi tới vừa lúc gặp được thiếu đông gia của tiệm thuốc cũng đang ở đó, ngài ấy làm chủ mua nhân sâm, con còn thuận tiện bán luôn gà rừng cho cậu ấy.”

“Thiếu đông gia? Loại quý công tử như vậy sao có thể sẽ tới nơi này?”

Tôn Hương Liên không mấy tin tưởng, bà cũng từng tới đó bán một vài lần, biết được bối cảnh của tiệm thuốc đó rất sâu xa, gia tộc vô cùng có tiền, đang yên lành chạy đến huyện thành xa xôi này làm cái gì?

“Ta cũng có hỏi ngài ấy, ngài đó nói là bởi vì mẹ đang bị bệnh, tới đây để dưỡng bệnh, cho nên mới mua nhân sâm, chính là vì muốn bồi bổ thân thể cho mẹ của ngài ấy.”

Tô Minh Thương giải thích nói: “Con thấy như vậy, có vẻ còn muốn ở lại nơi này một đoạn thời gian, cho nên con mới nghĩ tới việc tạo mối quan hệ tốt với vị thiếu đông gia này, về sau nếu như có buôn bán gì cũng sẽ phương tiện hơn.”

Tô Đại Quý tán đồng quan điểm của Tô Minh Thương: “Thằng tư suy xét có đạo lý, à mà hôm này thằng tư bán nhân sâm được bao nhiêu tiền thế con?”

“Tưởng tiên sinh, cũng chính là vị thiếu đông gia đó có nói nhân sâm này đại khái hai ba trăm năm, nên mua với giá một vạn đồng tiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play