Trần Nhã Vân không muốn nghĩ nhiều về quá khứ, hiện tại cùng con trai sinh sống ở thôn Tuyền Hải cũng khá tốt, chờ khi chồng cô trở về, một nhà ba người sẽ sống rất tốt.

“Nếu Cẩm Châu thích Điềm Điềm, muốn định một cuộc hôn ước ngay từ bé hay không?”

Lời này chỉ là nói giỡn, Trần Nhã Vân thân quen với nhà họ Tô, biết nhà họ Tô yêu thương Tô Điềm Điềm như thế nào, sao có thể đồng ý cơ chứ?

Nhưng không nghĩ tới, Cố Cẩm Châu thế nhưng gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn Trần Nhã Vân không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

Nhìn thấy mẹ mình chân tay luống cuống, Cố Cẩm Châu nhịn không được thở dài: “Con biết là mẹ nói giỡn, nhưng nếu thực sự đính hôn từ bé, thì con cũng không có ý kiến.”

Trần Nhã Vân tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy thì tốt rồi, nhà họ Tô thích Điềm Điềm như vậy, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý, hiện tại đã là buổi tối, Cẩm Châu con muốn sang nhìn một cái xem Điềm Điềm trờ về chưa hay không?”

Cố Cẩm Châu biết Trần Nhã Vân đây là muốn đẩy “anh” đi chỗ khác, không nghĩ để “anh” tiếp tục đề tài này nữa, vì thế Cố Cẩm Châu liền thuận theo ý của Trần Nhã Vân mà rời đi.

Sang nhà họ Tô hỏi mới biết, Tô Điềm Điềm cùng Thẩm Xảo Anh ở lại qua đêm ở nhà họ Thẩm.

......

Nhà họ Thẩm.

Vốn dĩ Thẩm Xảo Anh tính toán chờ ăn cơm chiều xong liền trở về nhà chồng, nề hà mùa đông trời tối mau, Điềm Điềm tuổi còn nhỏ không dễ đi đường núi, hơn nữa Thẩm lão thái thái cật lực giữ lại, thương lượng một chút với Tô Minh Thương, quyết định ngủ lại một đêm.

“Ba mẹ, trời đều đã tối như vậy rồi,sao mà anh cả bọn họ còn chưa có trở về vậy?”

“Có thể là bởi vì công việc kinh doanh tốt quá, cho nên dứt khoát ở lại huyện thành chăng? Trước kia cũng thường thường như vậy.”

Thẩm lão thái thái không để bụng, cảm thấy chuyện này không có gì ghê gớm, Thẩm Xảo Anh liền không nói thêm gì nữa. Anh cả nhà họ Thẩm có 3 cậu con trai, anh hai nhà họ Thẩm chỉ có một cậu con trai, lớn nhất 6 tuổi, nhỏ nhất hai tuổi.

Thẩm Xảo Anh nhìn Thẩm Hạo, luôn cảm thấy đứa bé này cho cô cảm giác rất giống với Cố Cẩm Châu, quá mức đạm mạc, rất nhiều thời điểm đều là mặt không biểu cảm.

“Mẹ, hiện tại tính tình của Hạo Nhi sao lại biết thành như vậy?”

Thẩm Xảo Anh đi đến bên người Thẩm lão thái thái, nhẹ giọng hỏi.

“Trước kia chính là tính tình như vậy, chẳng qua trước kia Hạo Nhi muốn ở cùng một chỗ với Xuân Minh, lúc này mới không phát hiện, sau lại không biết có phải Hạo Nhi trong lòng hiểu rõ hay không , vì thế liền rất ít nói chuyện với Xuân Minh.”

Thẩm lão thái thái nhìn đứa cháu này, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Đứa nhỏ này thật sự rất nhấp nhô, vừa sinh ra liền không có mẹ, cố tình ba còn trách ở trên đầu mình, trách không được tính tình cổ quái.

“Mẹ, mẹ quản anh hai một chút, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, tóm lại là cha con ruột thịt, hơn nữa Hạo Nhi là vô tội, thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, không hiểu, anh hai không cần đổ hết tội lỗi lên đầu đứa nhỏ, lấy thằng nhỏ ra trút giận.”

Thẩm Xảo Anh thật sự không hy vọng quan hệ cha con của anh hai với cháu trai mình thành ra như vậy, rõ ràng có thể phụ từ tử hiếu.

Tô Điềm Điềm ở một bên nghe được ngây thơ mờ mịt, chỉ nghe hiểu rằng baba của tiểu biểu ca ở trước mặt này đối với anh ấy không tốt, cảm thấy tiểu biểu ca thật là đáng thương, bước chân ngắn nhỏ đi tới trước mặt Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo nhìn tiểu biểu muội trước mặt, hơi hơi mỉm cười: “Điềm Điềm.”

Tô Điềm Điềm lớn lên đáng yêu, lại thích cười, mặc dù là đạm mạc như Thẩm Hạo, nhìn thấy Tô Điềm Điềm, đều cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.

“Chơi cùng nhau.”

Tô Điềm Điềm nói xong, liền lôi kéo Thẩm Hạo đi ra sân cùng nhau nghịch đất, Thẩm hạo không có hứng thú nghịch đất, nhưng thấy em gái chơi hứng thú bừng bừng, không tiện làm em mất hứng, liền chơi cùng em.

Nhưng chơi đến cuối cùng, không tự giác cười ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play