Thẩm Xảo Anh có chút bất đắc dĩ, “Đừng nhìn Điềm Điềm lớn lên đáng yêu như vậy, trên thực tế quỷ linh tinh thực.”

“Bé gái chính là muốn hoạt bát một chút, hơn nữa Điềm Điềm cũng thực sự rất thông minh.” Trần Nhã Vân nhìn Tô Điềm Điềm, đầy mặt hâm mộ, “Lúc trước tôi cũng từng nói với ông xã, về sau muốn sinh thêm một cô con gái nữa, đáng tiếc......”

Thẩm Xảo Anh không biết chồng của Trần Nhã Vân đi đâu, mà chuyện của nhà người khác cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể xấu hổ cười.

Trần Nhã Vân chú ý thấy Thẩm Xảo Anh xấu hổ, nói: “Vậy cứ để Điềm Điềm ở lại nhà tôi đi, Xảo Anh, cô cứ yên tâm.”

Thẩm Xảo Anh còn có việc khác, chỉ có thể dặn dò Tô Điềm Điềm không cần chạy loạn, liền rời đi.

Cố Cẩm Châu dẫn theo Tô Điềm Điềm vào phòng chơi, “anh” biết mấy cô bé con đều thích mấy đồ vật xinh đẹp, cố tình lên núi hái một ít hoa bện thành một cái vòng hoa, trực tiếp đưa cho Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm nhìn vòng hoa trước mặt, nhịn không được cười: “đẹp quá đi!”

Nghe được giọng sữa của Tô Điềm Điềm, Cố Cẩm Châu chỉ cảm thấy có vất vả hơn nữa cũng đáng.

Đôi mắt Tô Điềm Điềm quay tròn vừa chuyển, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, lên núi, chơi vui, đi thôi đi thôi.”

Từ ngày hôm qua sau khi được lên núi, Tô Điềm Điềm luôn muốn đi lên núi, Cố Cẩm Châu có chút khó xử, vừa không nhẫn tâm cự tuyệt Tô Điềm Điềm, lại lo lắng an nguy của Tô Điềm Điềm.

“Điềm Điềm, hai chúng ta lên núi không an toàn, vẫn là chờ người lớn mang chúng ta cùng đi thôi.”

Cố Cẩm Châu tuy rằng trải qua một đời, nhưng rốt cuộc thân thể hiện tại vẫn là một đứa trẻ con, vạn nhất gặp được nguy hiểm, khả năng liền chạy đều chạy không được.

Tô Điềm Điềm thấy Cố Cẩm Châu cũng cự tuyệt, đầy mặt bất đắc dĩ: “Anh ơi, Anh ơi, đồng ý.”

Theo Tô Điềm Điềm thấy, dựa theo thể chất gặp vận may của mình, sao có thể sẽ gặp được nguy hiểm?

Nhưng Cố Cẩm Châu không biết, tuy rằng có nghe nói Tô Điềm Điềm phúc khí tốt, nhưng nói đến cùng loại chuyện này là không phải mắt thường có thể nhìn thấy, vô pháp xác định.

Tô Điềm Điềm thấy anh trai nhỏ vẫn luôn luôn mọi cách chiếu cố cho mình cũng không chịu đáp ứng, chỉ có thể từ bỏ.

Thấy Tô Điềm Điềm có chút uể oải, Cố Cẩm Châu chút chân tay luống cuống, nhân lúc đi ra ngoài tìm đồ vật, tìm Trần Nhã Vân hỏi.

“Mẹ, Điềm Điềm không vui, con phải làm sao bây giờ?”

Trần Nhã Vân có chút khó hiểu: “vừa mới không phải Điềm Điềm còn rất vui hay sao? Như thế nào sau một hồi đã không vui rồi?”

Cố Cẩm Châu bất đắc dĩ thuật lại đầu đuôi câu chuyện, “Phỏng chừng là ngày hôm qua lên núi đi chơi, trong lòng vẫn luôn nhớ mong, rốt cuộc lâu như vậy Điềm Điềm vẫn chỉ được chơi quanh nhà, hiếm khi được đi lên núi, tự nhiên thích thú.”

Trần Nhã Vân cũng có thể lý giải, nhưng để hai đứa trẻ một mình lên núi là không có khả năng đồng ý.

“Hiện tại Điềm Điềm không vui, muốn dỗ dành như thế nào?”

Cố Cẩm Châu không muốn Tô Điềm Điềm không vui, nhưng tính tình “anh” từ trước đến nay luôn luôn lạnh nhạt, không biết nên dỗ dành Tô Điềm Điềm như thế nào.

Trần Nhã Vân cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy một mặt có chút nhân khí phàm tục của Cố Cẩm Châu, cô vẫn rất là vui.

“Như vậy đi, mẹ cùng con đi vào xem Điềm Điềm, khuyên nhủ con b.”

Nói, Trần Nhã Vân và Cố Cẩm Châu cùng nhau vào phòng, nhìn thấy Tô Điềm Điềm ngồi ở trên giường, chu miệng nhỏ, nhìn qua cũng không mấy vui vẻ.

“Điềm Điềm, đây là làm sao vậy? Có phải Cẩm Châu chọc con làm con không vui có phải hay không ? Nói cho dì biết, để dì mắng anh Cẩm Châu cho bé nha.” Trần Nhã Vân bộ dáng vô cùng tức giận, khiến Cố Cẩm Châu và Tô Điềm Điềm đều trợn mắt há hốc mồm.

Tô Điềm Điềm vội vàng lắc đầu, nãi thanh nãi khí mà nói: “Anh Cẩm Châu...... Không có, anh, tốt nhắm.”

Nói, Tô Điềm Điềm chỉ chỉ Cố Cẩm Châu, ý bảo Cố Cẩm Châu rất tốt.

Trần nhã vân trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt nghiêm túc: “Phải không? Vậy vì sao mà Điềm Điềm lại không vui?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play