“Đương nhiên là đúng rồi, Điềm Điềm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?” Nấu xong đồ ăn Trần Nhã Vân liền đi ra khỏi bếp, nghe thấy câu hỏi của Tô Điềm Điềm, vội vàng nói, còn không quên trừng mắt nhìn Cố Cẩm Châu một cái.
Cố Cẩm Châu: “......”
“Điềm Điềm, nếu không cháu ở lại đây ăn cơm nhé? Đã lâu rồi cháu không ở lại nhà bác ăn cơm rồi.” Tô Điềm Điềm không có ý kiến, “Được ạ.”
......
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT