Editor: Thịt nướng & Cá bống
Anh Phong dìu tiểu đệ đến phòng y tế, bác sĩ trong phòng y tế biết anh, vui vẻ trêu chọc: "Sẵn sàng giúp đỡ người khác quá nhỉ."
Bạch Nhược Phong tựa vào trước cửa, ôm cánh tay ngáp một cái: "Vậy thầy viết cũng cho em một tờ giấy nghỉ ốm đi?"
"Thôi đi, thầy thấy, không ai khỏe mạnh hơn em." Bác sĩ dở khóc dở cười, "Ngược lại lần trước em đưa Omega kia đến, thân thể không tốt lắm sao?"
Bác sĩ nhắc tới Kinh Hưng Thế, Bạch Nhược Phong lập tức khẩn trương lên: "Trước kia thân thể của em ấy không tốt."
"Dầm mưa." Tiểu A nhìn chằm chằm những đốm sáng không ngừng trôi nổi trên bệ cửa sổ, ánh mắt nặng nề, "Lúc ấy em ấy tuổi còn nhỏ, bị bệnh cũng đã lâu."
Bệnh đến mức trực tiếp nghỉ học, chuyện này vẫn là tâm bệnh của Bạch Nhược Phong, nhưng anh cũng không dám hỏi nguyên nhân cụ thể Kinh Hưng Thế bệnh, chủ yếu là Bạch Nhược Phong không xác định được cảm giác của mình có đúng hay không. Tuy rằng Omega cái gì cũng không nói, nhưng dựa vào bản năng cảm thấy bệnh này của Phiến Phiến có điểm bất thường. (Do thất tình nên dầm mưa đòi tìm anh á (╥﹏╥))
Bác sĩ kê đơn thuốc xong, thuận tay lấy một hộp cho Bạch Nhược Phong.
"Em không có bị thương."
"Em nhìn trông có vẻ sẽ bị thương đó ."
Bạch Nhược Phong sờ sờ mũi, cảm ơn bác sĩ, xoay người đi đến phòng y tế để trống. Kỳ thật bác sĩ không đề cập tới, anh cũng sắp quên mất chuyện Phiến Phiến từng bệnh nặng, hiện giờ chuyện cũ nhắc lại, những suy nghĩ lộn xộn không ngừng trào dâng trong lòng cuồn cuộn, quái lạ.
Tuổi của Kinh Hưng Thế chỉ kém Bạch Nhược Phong một năm, mọi thứ lại diễn ra không như ý muốn, anh chính là không cam lòng.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân.
Bạch Nhược Phong lúc đầu không muốn trốn, sau đó mơ hồ thoáng nhìn thấy bóng người có chút quen thuộc, nhíu nhíu mày. Hình như là Alpha luôn tiến về phía hai người bọn họ, học cùng lớp Kinh Hưng Thế, gọi là cái gì ấy nhỉ? Bạch Nhược Phong đã quên, nhưng lại không quên được bộ dáng của người này xoay quanh trước mặt Phiến Phiến.
Điều thú vị là, cùng đi với người đó là Phó hiệu trưởng của trường trung học thực nghiệm.
Bạch Nhược Phong dán sát vào cửa phòng y tế, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.
Nhắc mới nhớ, việc chuyển trường của Bạch Nhược Phong là do ông ngoại xử lý, đặc biệt tìm đến hiệu trưởng của trường sắp xếp an ổn cho cháu trai.
Thực tế hiệu trưởng trên mặt cười hì hì, nội tâm phỏng chừng không ít lần mắng người. Chủ yếu là nhà Bạch Nhược Phong thật sự có chút lợi hại: ông ngoại của anh đã nghỉ hưu từ những năm đầu, nhưng sau này lại nắm quyền trong quân đội; hai vị phụ thân của anh thậm chí còn thành công hơn trong hệ thống công an thanh vân thẳng tắp [1]. Hiệu trưởng không sợ Bạch Nhược Phong học không tốt, chỉ sợ anh ở trường của mình vấp ngã.
[1] 青云直上 - Thanh Vân thẳng tắp thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là so sánh con đường làm quan của người thuận lợi, nhanh chóng thăng lên địa vị rất cao
Thế nhưng ông ngoại Bạch Nhược Phong ném cháu trai lên cao, cố ý chiếu cố: hãy để cậu giữ một vẻ ngoài khiêm tốn.
Hiệu trưởng lo lắng, như thế nào là khiêm tốn?
Cuối cùng đành phải tự mình cất kỹ hồ sơ của Bạch Nhược Phong, ngoại trừ bản thân, toàn trường cũng không biết lai lịch của tiểu A, chỉ coi như là bạn học có gia thế, hoàn toàn không coi là chuyện to tát, nếu không thầy chủ nhiệm sẽ thật sự không dám ép anh phát biểu nhận lỗi dưới lá cờ Tổ quốc.
Bạch Nhược Phong nhìn Phó hiệu trưởng đi theo phía sau học sinh gật đầu khom lưng vào phòng làm việc, trực giác sự tình có cổ quái.
"A, thằng chắt kia."
"Hả?" Bạch Nhược Phong phát hiện tiểu đệ nhà mình từ trong phòng y tế đi ra, "Chuyện gì xảy ra?"
"Cháu trai kia không phải Đồng Vũ học lớp 11 sao." Tiểu đệ khinh thường bĩu môi, "Ba nó là một thương nhân bất động sản rất nổi tiếng ở đây, trường chúng ta sắp xây một khu trường học mới, phó hiệu trưởng ưu ái nó để kéo tài trợ."
"Nói chuyện với một đứa nhỏ như nó, hữu dụng sao?"
"Anh Phong , anh không phải không biết chứ?" Tiểu đệ không xác định được nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh không giống giả dối, đành phải nhẫn nại giải thích, "Trường học chúng ta hàng năm lớp 11 học kỳ hai phân lớp, ngoài mặt là phân văn lý, trên thực tế còn chia thành lớp song song và lớp mũi nhọn."
"Lớp mũi nhọn?" Bạch Nhược Phong giật mình, lúc anh ở Bắc Kinh, cục giáo dục cải cách, rõ ràng cấm trường học dựa theo thành tích phân lớp.
Tiểu đệ sao có thể không biết tâm tư của Bạch Nhược Phong, lúc này xua tay: "Đối với chúng ta đây, trời cao, hoàng thượng còn xa a! Hơn nữa, em bật mí cho anh biết, lớp mũi nhọn không phải là lớp 1 lớp 2, là lớp 3 của anh!"
Nói cho cùng, dù có khiêm tốn đến đâu, hiệu trưởng cũng không dám xếp Bạch Nhược Phong vào lớp song song.
"Lớp ba... Là lớp mũi nhọn?" Bạch Nhược Phong bắt đầu nghiến răng.
Tiểu đệ hiểu lầm ý, vỗ vỗ bả vai anh: "Không có việc gì đâu anh Phong, cho dù là lớp mũi nhọn, bên trong cũng không thể thiếu mấy người là nhờ vào quan hệ."
Ngụ ý, anh không phải là người duy nhất ở lớp mũi nhọn dựa vào quan hệ.
"Sau này phòng giáo dục đến kiểm tra, còn có thể dùng thành tích của các anh yểm hộ." Tiểu đệ tự nhận là buồn cười trêu ghẹo, hoàn toàn không biết trình độ chân thật của Alpha, "Cho nên lớp mũi nhọn này muốn cảm ơn nhất chính là các anh a!" (Mấy đứa này cứ không tin thực lực của anh Phong, buồn cười nhở)
Bạch Nhược Phong không được an ủi chút nào, ngược lại nghĩ đến Kinh Hưng Thế. Thành tích Phiến Phiến tốt, học kỳ tới sẽ chia lớp, đến lúc đó khẳng định cũng là học sinh lớp ba. Đồng dạng là lớp ba, chênh lệch một năm, anh Phong cũng không thể thi tới mức quá kém.
Quên đi, buổi tối sau này vẫn nên học tập thật tốt đi.
"Đồng Vũ này phỏng chừng là muốn đi cửa sau vào lớp 3." Tiểu đệ trở lại chuyện chính, áng chừng ngáp một cái, "Dù sao lực lượng giáo viên lớp 3 là mạnh nhất toàn trường, trạng nguyên nội thành trở về đều xuất hiện từ lớp ba."
Cũng chính vì có thể đạt thành tích, phụ huynh học sinh mới ngầm đồng ý cho nhà trường thực hiện những hành động nhỏ trong lớp.
"Tao biết rồi." Bạch Nhược Phong gật gật đầu, lôi kéo tiểu đệ xuống lầu.
Tiểu đệ gào gào thét lên: "Anh Phong, nhẹ chút, nhẹ chút!"
Bạch Nhược Phong quay đầu cười mắng: "Câm miệng đi, người ta không biết còn tưởng rằng tao sẽ làm gì mày đấy!"
Tiểu đệ cười khà khà. Chờ đến dưới lầu giảng dạy, Bạch Nhược Phong dừng bước trước: "Mày đi lên trước."
"Anh Phong?"
"Giúp tao giải thích một chút với giáo viên." Bạch Nhược Phong mở to mắt, "Biết phải nói như thế nào rồi chứ?"
Tiểu đệ sửng sốt một chút, sau đó vỗ ngực cam đoan: "Em làm việc, anh yên tâm!"
Không phải là để anh Phong xây dựng hình tượng thành học sinh giỏi giúp các bạn cùng lớp vô tình đến muộn sao? Anh Phong thật xuất sắc!
Bạch Nhược Phong mặc đồng phục học sinh đi dạo đến trong ao hoa nhỏ giữa tòa nhà giảng dạy, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ba.
Chuyện này nếu như không liên quan đến Phiến Phiến, anh sẽ không tìm Bạch Dịch, nhưng lại liên lụy đến Phiến Phiến, chính là chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Bạch Dịch chậm chạp bắt máy, ngữ khí cũng chậm rãi: "Ừ?" Không thèm bắt chuyện phiếm luôn, quả nhiên là phong cách của ba Omega.
Bạch Nhược Phong không tự chủ mà ưỡn thẳng lưng: "Chào ba."
"Ba đang ở đâu vậy?"
"Văn phòng của ba con."
"... Vậy thôi tạm biệt ba."
"Im miệng đi." Bạch Dịch lười biếng cười rộ lên, " Từ trước tới giờ trong mắt con, ba không phải là người hay làm chính sự hả?"
Bạch Nhược Phong nào dám nói "Đúng", lắp bắp thanh minh: "Không phải, con sợ, con sợ ba có chính sự thôi..."
Bạch Dịch hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là có chính sự rồi.". Anh nói khoác mà không biết ngượng, Mâu Tử Kỳ mới vừa thay quần áo vẫn chưa bước ra khỏi phòng nghỉ, lúng túng nhìn Omega đang khoác áo khoác của mình, quần áo xuyên thấu, vẻ mặt rất là ưu sầu.
"Còn con thì sao?" Bạch Dịch không hề xấu hổ khi lừa con trai, hỏi ngược lại, "Bây giờ là thời gian lên lớp mà đúng không?"
"Con đang học thể dục." Bạch Nhược Phong rầm rì nói dối, "Ba! Con có chuyện muốn nói với ba."
"Hả?"
"Tuần sau thi xong có cuộc họp phụ huynh, ba có thể đến tham gia được không?"
Bạch Dịch trầm mặc vài phút, một lúc sau lại mở miệng, không phải nói chuyện với cậu: "Học trưởng, đưa lịch trình cho em xem một chút."
Bạch Nhược Phong chờ đợi trong sợ hãi.
"Đợi ba xem thử." Bạch Dịch bên kia lật lịch trình nửa ngày trời, chỉ cho tiểu A một đáp án mơ hồ.
Bạch Nhược Phong có chút kích động.
Ba không cần tới đâu a!
Ba mà tới là mông con nở hoa mất!
Bạch Dịch làm sao không phát hiện được chút tâm tư nhỏ bé của thằng con nhà mình, chỉ là không muốn chọc thủng mà thôi, giơ tay vẽ một vòng tròn trên lịch trình, sau đó hỏi: "Trà Diệp Phiến Tử gần đây có khỏe không?"
"Được được được." Bạch Nhược Phong nghĩ đến Kinh Hưng Thế, hạnh phúc mà nheo mắt lại, "Ai, ba ơi, để con kể cho ba nghe, kỳ sau Phiến Phiến sẽ phải chia lớp á."
"Ừ, rất tốt."
"Phiến Phiến nhất định sẽ vào được lớp mũi nhọn!"
"Ba, con nên làm gì nếu có ai đó làm chuyện xấu đây?"
"Tùy tình huống mà quyết định, làm việc mà con cho là đúng là được."
Bạch Nhược Phong ghi nhớ những gì ba nói trong lòng, sau đó chân thành nói: "Ba à con rất nhớ ba."
Bạch Dịch ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Không nhớ ba Alpha của con hả?"
"Ai nha." Bạch Nhược Phong không biết Mâu Tử Kỳ cũng đang ở đó, càng không biết Bạch Dịch mở loa, tùy tiện trả lời, "Ba Alpha hung dữ quá không nhớ."
Mâu Tử Kỳ hung dữ lần nữa rút chân bước ra khỏi phòng nghỉ, có chút bi thương.
Bạch Dịch suýt chết cười: "Thật sự không nhớ hả?"
Cậu hừ hừ: "Có nhớ một chút."
"Thằng nhóc này." Bạch Dịch cười, "Thôi, bọn ba còn có việc, cúp trước."
Bạch Nhược Phong vội vã chào tạm biệt ba, cầm điện thoại quay đầu nhìn về dãy tòa của khối 11, lúc ẩn lúc hiện thoáng nhìn thấy vài bóng người lang thang trong hành lang, cậu nhớ tới lời ba ba nói, quay người đi về hướng đó.
Trong giờ học,cả tòa nhà tĩnh lặng, Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng đi tới cửa sau phòng học Kinh Hưng Thế, lặng lẽ nhìn tiểu O.
Kinh Hưng Thế ngồi gần cửa sổ, chăm chú nghe giảng, tấm lưng mảnh mai thẳng tắp, ánh nắng nhẹ nhàng trượt khỏi vai cậu.
Từ góc nhìn của Bạch Nhược Phong, chỉ có thể nhìn thấy gò má của Phiến Phiến gần như trong suốt dưới ánh nắng, cùng nốt ruồi lệ phảng phất như giọt sương, trong nháy mắt tại đáy lòng tiểu A tóe lên vô số bọt nước.
Thật là tốt.
Bất luận Kinh Hưng Thế có muốn nghe hay không, Bạch Nhược Phong đã âm thầm nói thích cậu rất nhiều lần vào buổi chiều đầy nắng này.