Chương sáu
Đám org tụ tập tại hành lang xe lửa Quang Hạm. Sau vài ngày dừng chân tại đây, những org này sẽ tiếp tục di chuyển tới địa điểm tiếp theo của mình, hoặc trở về trụ sở thành phố Trung Ương.
Khi Tinh Hoa trốn ra từ thành phố Mũi Nhọn, trên người hắn mang theo không ít tiền. Thế nhưng bởi vì hắn vốn không có một chút khái niệm nào về việc tiêu tiền, cho nên đã phung phí gần như hết sạch. Thế nhưng may mắn là sau khi nhận được những phần thưởng hậu hĩnh từ nơi này, hắn lại ngoài ý muốn có thêm bộn tiền.
Bởi vì Mai Mai không ngừng ầm ĩ muốn có phòng VIP riêng cho mình, không muốn phải ngủ cùng với Hồ Điệp Quân, cho nên Tinh Hoa dứt khoát vung tay bao luôn ba khoang xe lửa. Mai Mai đứng một bên hoan hô nhảy múa, còn Hồ Điệp Quân chỉ có thể đứng ở một bên nhìn Tinh Hoa trả một đống tiền, không nhịn được mà thở dài.
Những phần thưởng trân quý thật vất vả giành được từ Đấu trường, đại biểu cho sự vinh quang tột cùng. Có những org sẽ cất giữ như báu vật cả đời, thế mà org này chẳng những đem bán sạch, lại còn tiêu xài hoang phí mà không tự ý thức được.
May mà thời gian này Kim Trừng đang bận rộn. Nếu như hắn phát hiện ra những báu vật mà mình nâng niu cất giữ lại bị Tinh Hoa bán sạch để lấy tiền chiều chuộng loài người, nhất định sẽ tức đến nổ phổi.
Hồ Điệp Quân vốn tưởng rằng tất cả org trên đời này đều giống Kim Trừng, đều hiểu những lễ nghi thường thức của org, đối đãi vậy nuôi nắm giữ quyền lực của chúa tể. Thế nhưng Tinh Hoa lại đơn thuần như một đứa trẻ, đôi khi lại còn phải cần một con người như cậu nhắc nhở về "quy tắc" của một org.
Xem ra chủ nhân mới của cậu cũng không hề đơn giản.
"Thực ra chúng ta ngủ chung cũng đâu có sao. Tôi với em đều là con gái mà, không phải sao?" Hồ Điệp Quân cố ý dựa gần vào Mai Mai.
"Cái tên này, mi có phải là con gái đâu !" Mai Mai lập tức nhảy ra, trốn ra phía sau Tinh Hoa, khóc sướt mướt nói:"Tiểu Hoa ơi, cậu ta bắt nạt em !"
Tinh Hoa xoa đầu Mai Mai, chỉ cười mà không nói gì. Hắn nhìn Tiểu Thái Đao, lại phát hiện Tiểu Thái Đao đang nhìn đi đâu đó.
Cách đó không xa, Thanh Hồi đang dẫn theo chó săn và chó cảnh của mình đi qua. Từ sau khi Tinh Hoa thắng giải đấu, hắn cũng chưa từng gặp lại Thanh Hồi.
Thanh Hồi tựa hồ cũng chú ý tới bọn họ, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng lên xe lửa.
"Tiểu Thái Đao, em đang nhìn cái gì vậy?" Tinh Hoa hỏi.
"Không có gì !" Tiểu Thái Đao chỉ đáp có vậy, sau đó nhanh như chớp chạy lên xe.
Tinh Hoa khó hiểu, cho đến khi hắn một lần nữa nhìn về phía Thanh Hồi mới phát hiện ra một chuyện có khả năng là nguyên nhân.
Ron vẫn luôn đi phía trước bảo vệ Thanh Hồi lại không thấy, không hề thấy hắn dẫn đầu đám chó săn oai dũng, mà thậm chí ở cuối đoàn cũng chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu.
Tiểu Thái Đao hẳn là đang quan tâm đến việc này? Tinh Hoa đang nghĩ vậy thì Mai Mai từ phía sau đẩy hắn, thúc giục hắn lên xe lửa.
Tinh Hoa gật đầu, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi cụm thành phố phía nam này.
Thêm một thành viên mới, bầu không khí dường như cũng trở nên náo nhiệt hơn...... Hoặc nên nói là náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tiểu Thái Đao vùi mặt vào bàn ăn như hạm. Cậu vận động nhiều, sức ăn cũng lớn cho nên vừa lên xe đã ầm ĩ muốn ăn. Tinh Hoa yêu thương Tiểu Thái Đao như vậy, đương nhiên sẽ không để cậu bị đói.
Mai Mai và Hồ Điệp Quân ngồi ở phía đối diện. Hai người đang cãi nhau, thoạt nhìn...... có vẻ cũng khá thân thiết?
"Mau mặc quần áo vào đi, ngươi không thể như vậy trước mặt một quý cô được !" Mai Mai vừa khóc vừa nói.
Mà Hồ Điệp Quân hiện tại đang bán nude nửa người trên, cái gì mà nhã nhặn thục nữ đều bị ném hết. Cậu hiện tại là một thằng con trai chân chính.
"Mong em thông cảm. Tôi đang dậy thì, mà quần áo của phụ nữ lại bó quá, mặc trên người rất khó chịu. Những lúc thế này tôi muốn thoải mái một chút." Hồ Điệp Quân đấm bóp bả vai mình, sau đó khẽ thở dài: "Huống hồ, ở đây ngoại trừ tôi ra thì đâu còn quý cô nào nữa !"
Mai Mai vừa nghe đã giận tới phùng mang trợn má. Con bé chạy tới ôm Tinh Hoa khóc rồi mách, nhưng Tinh Hoa cũng chỉ cười dung túng mà xoa đầu nó.
Hồ Điệp Quân nhìn Tinh Hoa, cậu phát hiện ra chẳng biết từ khi nào, Tinh Hoa đã đeo bao tay.
"Kế tiếp chúng ta muốn đi trước nơi nào vậy, chủ nhân ?" Hồ Điệp Quân hỏi. Cậu vẫn theo thói quen gọi Tinh Hoa là chủ nhân.
"Ở ngoại ô thành phố Trung ương có một nơi gọi là "Mộ Khuyển". Ở gần đó ta đã mua một căn nhà. Ta tính sẽ về nhà một chuyến."
"Tôi biết Mộ Khuyển......" Hồ Điệp Quân ngẩn người, cậu không nghĩ tới nhà của Tinh Hoa lại ở một nơi như vậy.
Nghe được hai chữ Mộ Khuyển này, động tác của Tiểu Thái Đao hơi chút tạm dừng. Tinh Hoa chú ý tới điều này, nhưng Tiểu Thái Đao lại nhanh chóng tỏ ra như không có việc gì cúi đầu ăn. Tinh Hoa nghiêng đầu, cũng hơi để ý, nhưng trước hết hắn cần giải quyết vấn đề của Hồ Điệp Quân.
"Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?"
"Không phải. Chỉ là có rất ít có org sẽ mua nhà ở nơi đó. Vì sao chủ nhân lại muốn ở một nơi như vậy?"
"Bởi vì ta muốn tìm một nơi tĩnh lặng, có ít org cư trú. Cho nên nơi đó là nơi thích hợp nhất." Tinh Hoa dừng một lát, hắn hỏi: "Nghe ngươi nói vậy, có vẻ ngươi hiểu rõ về nơi ấy?"
"Tuy rằng tôi chưa từng chính mắt thấy qua, nhưng tôi lại hiểu rõ toàn bộ lịch sử và địa lý của Phỉ Thúy Tinh." Hồ Điệp Quân bất đắc dĩ cười nói: "Khi ở Đấu Trường Sư Tử, tôi vẫn luôn được che chở như một chó cảnh. Thế nhưng chỉ luôn ở trong lồng sắt thực sự quá mức nhàm chán, bởi vậy thi thoảng tôi sẽ làm nũng với ngài Kim Trừng. Sau đó hắn sẽ cho phép tôi vào thư phòng đọc một chút sách, cho nên tôi cũng biết không ít."
Tinh Hoa à một tiếng gật gật đầu. Kim Trừng từng nói với hắn Hồ Điệp Quân rất thông minh, nhưng có vẻ chính Kim Trừng cũng không rõ Hồ Điệp Quân thông minh đến mức nào.
"Cái gì? Các người rốt cuộc là đang nói chuyện gì? Mộ Khuyển là nơi nào vậy?" Thấy Tinh Hoa và Hồ Điệp Quân trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Mai Mai liền ầm ĩ muốn tham gia.
"Những chuyện này em không biết thì tốt hơn." Tinh Hoa an ủi nói.
"Không công bằng, em cũng muốn biết, em cũng muốn !"
Mai Mai vẫn còn làm loạn, Tiểu Thái Đao lại bỗng nhiên đứng dậy, tùy tiện lau miệng vài cái rồi chạy đi, để lại đám người Tinh Hoa chả hiểu làm sao.
Lúc ăn cơm tâm trạng Tiểu Thái Đao vẫn còn tốt, thế nhưng khi rời đi có vẻ không vui, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
"Xin lỗi, ta đi xem Tiểu Thái Đao một chút, hai đứa ở với nhau ngoan nhé !"
Tinh Hoa đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo sau Tiểu Thái Đao.
Mai Mai không còn ai để trốn, mắt nó nhìn tên kia giống như phóng điện.
Hồ Điệp Quân cười, cậu đang suy nghĩ xem có nên cởi nốt quần ra không.
Tinh Hoa đi vào phòng cùng Tiểu Thái Đao, liền thấy Tiểu Thái Đao đang ngồi trên ghế, có vẻ đang rất rối rắm mà vò đâu bứt tóc.
Tinh Hoa im lặng không lên tiếng, nhìn Tiểu Thái Đao tự ngồi ở đó kêu ô ô, cho đến khi Tiểu Thái Đao ngẩng đầu lên đối diện với hắn, phát hiện ra hắn đang đứng ở cửa.
Tinh Hoa có thể cảm giác được Tiểu Thái Đao sửng sốt vài giây, sau đó liền lập tức nhảy dựng lên, đứng thẳng.
"Khụ khụ......" Tinh Hoa ho khan hai tiếng, cố gắng che dấu nụ cười trên miệng. Hắn làm bộ như chưa phát hiện điều gì, hỏi: "Sao vậy? Sao đang ăn lại một mình chạy về phòng?"
Tiểu Thái Đao trầm mặc nhìn chằm chằm Tinh Hoa, muốn nói lại thôi, mái tóc bị chính cậu vò đến mức chỉa đông chỉa tây, nhìn có chút buồn cười.
Tinh Hoa ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thái Đao, vuốt vuốt tóc cậu, lại bị Tiểu Thái Đao gạt tay ra.
"Hỏi ngươi câu này có vẻ thật ngu ngốc......" Tiểu Thái Đao thì thào tự nói .
"Có chuyện gì muốn hỏi ta sao?" Tinh Hoa hỏi.
Tiểu Thái Đao lại do dự một lát, thực không giống tính cậu. Tinh Hoa nhìn cậu nôn nóng cắn chặt răng, cuối cùng dường như hạ quyết tâm mà ngẩng mặt lên.
Cậu trầm giọng, nghiêm túc hỏi: "Lời ngươi nói là thật phải không?"
"Cái gì?" Tinh Hoa chẳng hiểu ra làm sao.
"Chúng ta sẽ đi tới Mộ Khuyển, thực sự vì nhà của ngươi ở đó, bởi vì nơi đó tĩnh lặng hơn nữa không bị org khác quấy rầy !"
"Phải, đương nhiên."
"Tuyệt đối không phải bởi vì ta và Mai Mai biểu hiện rất tệ, cho nên ngươi muốn thu hồi chúng ta, đúng không?"
Tinh Hoa sửng sốt, hóa ra Tiểu Thái Đao đấu tranh nội tâm nãy giờ là vì muốn hỏi chuyện này.
"Ta biết hỏi mấy thứ này rất đàn bà, nhưng mà ......" Tiểu Thái Đao cúi đầu, sau đó lại một lần nữa ngẩng mặt lên: "Ta nhất định phải xác nhận với ngươi."
"Tiểu Thái Đao, em cảm thấy ta sẽ làm như vậy sao?" Tinh Hoa hỏi.
Vẻ mặt của Tiểu Thái Đao rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tinh Hoa không trả lời.
"Thật sự tổn thương. Ta yêu thương Tiểu Thái Đao như vậy, Tiểu Thái Đao lại không tin tưởng ta." Tinh Hoa cúi đầu ra vẻ khó chịu, tuy rằng hắn là thật sự cũng có chút thương tâm thật.
Không nghĩ tới giây tiếp theo, Tiểu Thái Đao vốn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên một chụp lấy mặt hắn.
"Nghe này. Từ nhỏ tới lớn ta đã bị cười nhạo quá nhiều lần. Tất cả chó săn đều đánh cược xem, tương lai ta có bị thu hồi hay không. Mà cũng đúng như họ suy đoán, trước khi ngươi xuất hiện, quả thực ta đã bình tĩnh chuẩn bị tâm lý để bị đưa đến nơi đó thu hồi."
Không đợi Tinh Hoa giải thích, Tiểu Thái Đao tiếp tục nói: "Là vì có sự xuất hiện của ngươi, ta tránh được khỏi kết cục bị thu hồi." Tiểu Thái Đao hai mắt sáng lên: "Thế nhưng, điều này vẫn chưa thể hoàn toàn giúp ta thoát khỏi ám ảnh về nơi đó. Dù sao với ta mà nói, đó cũng là nơi kết thúc sinh mạng mình."
Tiểu Thái Đao chậm rãi buông lỏng tay. Vẻ mặt của Tinh Hoa giờ phút này khiến cho cậu không nhịn được mà bứt tóc.
"Ngươi đừng có tỏ ra như vậy ! Ta biết hỏi ngươi chuyện này sẽ khiến ngươi cảm giác không được tin tưởng, nhưng mà...... Ai, phải nói thế nào...... Thôi, tóm lại, ta cần một đáp án khẳng định !"
Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao. Bộ dạng nóng lòng giải thích của Tiểu Thái Đao khiến hắn cảm thấy có chút an ủi.
Kỳ thật Tiểu Thái Đao hỏi hắn như vậy cũng không phải là không có đạo lý. Con người bị đưa đến Mộ Khuyển chỉ có con đường chết. Nơi đó đối với Tiểu Thái Đao mà nói chính là nơi kết thúc sinh mệnh, chỉ thiếu một chút, là do hắn cứu cậu về.
Tuy rằng Tiểu Thái Đao vẫn bô bô nói không sợ chết, nhưng Tinh Hoa biết, một khi thực sự đứng trước áp lực của cái chết, Tiểu Thái Đao vẫn sẽ cảm thấy hít thở không thông. Nói sao thì nói, Tiểu Thái Đao là một con người tràn trề sức sống cơ mà.
Người cứu mạng cậu lại muốn đưa cậu đến nơi sẽ cướp đi tính mạng cậu, hẳn là Tiểu Thái Đao sẽ cảm thấy mâu thuẫn, phải không? Tuy rằng muốn tin tưởng hắn, nhưng mà lại mang theo nghi ngờ, cho nên khi hắn tiến vào mới bắt gặp bộ dạng rối rắm của cậu.
Tinh Hoa nghĩ vậy, cho nên cho dù bị Tiểu Thái Đao lấy tay bóp má chất vấn, hắn cuối cùng vẫn là nở nụ cười.
"Xin lỗi, lại khiến em nghi ngờ như vậy." Tinh Hoa đưa tay lên đầu Tiểu Thái Đao, trấn an cậu: "Nhưng ta thật sự chỉ là cần nơi yên tĩnh, ít đồng loại một chút. Em biết rõ ta không thích ở chung với đồng loại mình."
Tinh Hoa vẫn tưởng rằng Tiểu Thái Đao đã bắt đầu thân cận hắn, tin tưởng hắn. Thế nhưng không nghĩ tới sâu trong nội tâm, Tiểu Thái Đao vẫn có chút nghi kỵ mình.
Tinh Hoa có chút uể oải, nhưng thấy vẻ mặt của Tiểu Thái Đao hiện tại ...... Hắn nhìn Tiểu Thái Đao, đôi mắt đen như hạt nhãn của Tiểu Thái Đao nhìn chằm chằm vào hắn, lộ ra một chút lo âu.
Huống hồ, trước khi hạ quyết tâm sẽ không nghi ngờ hắn, Tiểu Thái Đao vốn luôn trực lai trực vãng cũng đã đấu tranh tư tưởng một hồi. Điều này chứng tỏ Tiểu Thái Đao cũng để ý đến cảm nhận của Tinh Hoa... Nghĩ vậy, tâm tình của Tinh Hoa bắt đầu nhộn nhạo trở lại.
Nếu Tiểu Thái Đao không có cảm giác an toàn, vậy hắn sẽ cho cậu một đáp án xác thực, khiến cậu loại bỏ được lớp vỏ nghi ngờ này.
"Nghe này, Tiểu Thái Đao, dù có thế nào, cho đến lúc giải trừ khế ước trả tự do cho em, ta sẽ không mang em đi thu hồi hoặc vứt bỏ các em, điều này ta có thể cam đoan." Tinh Hoa nói rất thành khẩn, giọng điệu khẳng định chắc nịch.
Tiểu Thái Đao cúi thấp mặt, bên tai có chút đỏ lên gật gật đầu, sau đó lại lẩm bẩm: "Cho nên ta mới cảm giác mình hỏi vấn đề này rất ngu ngốc mà..."
Nhìn Tiểu Thái Đao, nhất định là cũng có chút quan tâm đến hắn đúng không? Tinh Hoa nghĩ sau đó tự vui vẻ nở nụ cười.
Không biết Tinh Hoa đang nghĩ gì, Tiểu Thái Đao vò vò tóc, lại ngẩng mặt lên.
"Nắm tay lại, đưa qua đây!" Tiểu Thái Đao bỗng nhiên ra mệnh lệnh.
Tinh Hoa nghiêng nghiêng đầu, không biết Tiểu Thái Đao muốn làm gì, vì thế ngoan ngoãn nắm chặt tay vươn ra, sau đó Tiểu Thái Đao như mèo đưa móng vuốt ra, nắm thành nắm đấm huých nhẹ vào nắm tay Tinh Hoa một cái. (bro fist à)
Khi chó săn thể hiện sự tín nhiệm lẫn nhau, trước khi trận đấu bắt đầu, Tinh Hoa cùng từng thấy vài chó săn khẽ chạm nắm đấm như vậy, Tiểu Thái Đao chưa từng làm vậy với người khác bao giờ, ít nhất hắn biết cậu cũng không làm như vậy với Mai Mai.
"Ta hứa sẽ không hỏi ngươi điều này lần nào nữa." Tiểu Thái Đao đưa con mắt đen láy nhìn hắn, Tinh Hoa cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, lúc này mới ý thức được Tiểu Thái Đao đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hành vi này là giữa chó săn với nhau, tuyệt đối không thể dùng với chủ nhân, nhưng Tiểu Thái Đao căn bản không quan tâm điều đó, mà đương nhiên giờ phút này Tinh Hoa đang vui như mở cờ trong bụng, càng không để ý làm gì.
Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao dùng lực gật đầu cười, cậu nhìn thấy hắn như vậy, rất giống loài người, tuyệt đối không giống bộ dạng lạnh băng dối trá của org.
"Tiểu Thái Đao."
"Cái gì?"
Tay Tiểu Thái Đao vừa xoa eo vừa đáp lại, org cao lớn liền sà tới, dính như keo mà quấn lấy cậu, ôm cậu vào lòng xoa đầu.
"Ta rất thích em đó."
"Ngươi lại phát rồ à?!" Sau đó Tiểu Thái Đao liền tức giận đến giơ chân đá hắn.
"Ta hiện tại rất muốn kéo em lên giường chơi đùa. Chúng ta lên giường chơi, có được không?" Thế nhưng Tinh Hoa vẫn dồn hết trọng tâm cơ thể lên người cậu.
"Tinh Hoa ô ô –"
Hành vi "cho ăn" này vốn là do cậu không ngoan ngoãn, thế nhưng từ khi nào đã bị Tinh Hoa xem như "chơi đùa"?
"Ưm......"
Bởi vì chỗ yếu hại bị "tóm lấy", Tiểu Thái Đao gắt gao cắn chặt răng, không thể nói nên lời. Khẩu khí màu xanh lam của org di chuyển tới gần mặt cậu, tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.
Hôm nay Tinh Hoa hưng phấn đến kỳ lạ.
Sau khi bị tên org cao lớn quấn lấy, hết ôm lại hôn, luôn dùng sức nặng của bản thân mà ép cậu ngồi lên ghế sofa mềm mại, sau đó thực hiện hành vi "cho ăn" quái dị.
Tiểu Thái Đao lại không cho rằng bản thân cậu đã làm gì sai khiến cho Tinh Hoa phải ép cậu ăn. Cậu không phục liền đấm hắn mấy cái, thế nhưng lại phát hiện hắn ta vẫn cười tươi, tiếp tục giở trò với mình. Lại cảm nhận mấy cú đấm đó được trả nguyên si trở lại trên người mình, Tiểu Thái Đao liền từ bỏ .
Cái hành vi cho ăn này càng ngày càng sai sai, thậm chí cũng không còn là ép buộc nữa.
Mỗi khi Tiểu Thái Đao bị Tinh Hoa dùng ngón tay hoặc miệng lưỡi an ủi nhược điểm ở phía dưới, thân thể của cậu dường như trở nên nhũn ra. Hình như từ sau khi bị trên org đáng chết kia phun thuốc rồi cậu phải xin Tinh Hoa giúp đỡ, cảm giác nóng bỏng trong cơ thể cần được xoa dịu dường như đang trở về.
Tiểu Thái Đao túm lấy tóc Tinh Hoa, bắt đầu hô tên của hắn. Cậu biết chỉ cần mình xin hắn giúp đỡ như lần trước, đối phương nhất định sẽ giúp cậu.
Tinh Hoa nhẹ giọng trấn an Tiểu Thái Đao, sau đó ép đùi cậu vào. Lưng của Tiểu Thái Đao đang tựa lên sofa, muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể tiếp tục thừa nhận sức nặng của Tinh Hoa đang đè lên người cậu.
Thứ cương cứng đó đang chầm chậm đút vào trong cơ thể cậu. Tiểu Thái Đao rất muốn khép chặt hai chân vào, nhưng lại bị Tinh Hoa ngăn trở.
"Ưm a......" Tiểu Thái Đao thở dốc, hai mắt đều ướt đẫm. Cậu bấu chặt lấy vai Tinh Hoa, cả người đều căng thẳng.
Tinh Hoa đặt một nụ hôn lên thái dương mướt mồ hôi của Tiểu Thái Đao. Khẩu khí trên vành tai hắn không thể kìm chế được mà nở rộ lên như một đóa hoa kiều diễm. Tiểu Thái Đao vẫn nắm lấy tóc hắn, gấp gáp gọi tên hắn.
Nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Tiểu Thái Đao giờ phút này đang ánh ngược lên hình bóng của mình, Tinh Hoa không nhịn được mà ôm chặt lấy cậu. Hắn thật sự rất thích con người này .
"Tiểu Thái Đao......" Nếu Tiểu Thái Đao vẫn luôn thuộc về hắn thì thật tốt biết mấy.
"Tinh Hoa, khó chịu quá...... Nhanh lên." Hai chân Tiểu Thái Đao kẹp chặt lấy eo của Tinh Hoa.
Tinh Hoa nâng mặt Tiểu Thái Đao lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu an ủi. Mà hắn cũng bắt đầu đứng lên, cả người Tiểu Thái Đao gần như đang treo trên người hắn.
Cảm giác được ôm lấy thật chặt, giống như Tiểu Thái Đao rất cần có hắn vậy. Tinh Hoa cười trộm, không biết Tiểu Thái Đao nghĩ thế nào về hắn nhỉ?
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tinh Hoa nhớ lại vài chuyện từ rất lâu rồi.
Ở một nơi rộng lớn chỉ một màu trắng, một org mĩ lệ đang nói chuyện với hắn, khi đó vẫn còn rất nhỏ, kể về những trải nghiệm của hắn tronng chuyến lữ hành bên ngoài thành phố Mũi Nhọn. Hắn đã gặp phải những chuyện gì, gặp được những con người thú vị thế nào.
Thi thoảng hắn còn kể lại những gì mà loài người đó nói cho hắn, về một hành tinh màu xanh. Ví dụ như hành tinh đó đẹp tới mức nào, có thứ gọi là biển, còn có rất nhiều sinh vật sống trên đó.
Tinh Hoa lúc đó sẽ nhìn org mĩ lệ kia không chớp mắt. Rõ ràng là hắn đã rất suy yếu, thế nhưng lại rất tỉnh táo vui vẻ, đôi mắt sáng như Phỉ Thúy. Sau đó, Tinh Hoa sẽ không ngừng tưởng tượng về hành tinh màu xanh xinh đẹp đó, sau đó đắp nặn lên hình dạng và tính cách của loài người trong tưởng tượng mà hắn chưa từng được gặp.
Tinh Hoa thấy được sự khát khao trong đôi mắt của org kia, dường như điều đó cũng thắp lên khát khao trong chính đôi mắt của hắn.
Mãi cho đến một ngày nọ, org mĩ lệ kia biến mất, để lại một mình hắn chờ đợi trong tòa nhà màu trắng rộng lớn. Trong đầu hắn vẫn không ngừng tưởng tượng...
Thật muốn đến nơi đó nhìn ngắm, thật muốn có một con người thuộc về mình ......
Tinh Hoa mở mắt. Tiểu Thái Đao đã tỉnh, đang ở trần ngồi bên cạnh hắn. Cậu thi thoảng sẽ chống cằm nghĩ gì đó, lại thi thoảng sẽ cầm lấy tóc hắn chơi. Dường như cảm thấy thật nhàm chán, cuối cùng cậu cầm lấy quả Cố sự cầu xem.
Tiểu Thái Đao xem nó rất nghiêm túc, không biết có ngộ ra điều gì tâm đắc không, hay chẳng qua chỉ muốn làm gì đó giết thời gian thôi.
Tinh Hoa ngồi dậy, ngả người bò lên lưng Tiểu Thái Đao.
Sức nặng bất thình lình trên lưng khiến Tiểu Thái Đao phải dùng cả người để chống đỡ. Cậu kêu lên mấy tiếng phiền phức, thế nhưng cũng không đẩy hắn ra. Nhất là khi tay Tinh Hoa vươn tới, sau khi suy xét có tránh cũng chỉ phí công, cậu liền kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Tiểu Thái Đao cảm thấy gần đây mình rất dung túng Tinh Hoa. Nhưng ngẫm lại, Tinh Hoa kiên nhẫn với cậu như vậy, thôi coi như cậu tỏ lòng từ bi, dù sao cậu cũng lười xử lý hắn.
"Có nhìn thấy câu chuyện bên trong không?" Tinh Hoa hỏi, chôn mặt vào hõm vai của Tiểu Thái Đao.
"Xem không hiểu." Tiểu Thái Đao lắc đầu.
"Nó kể một câu chuyện xưa thật xưa trước đây, loài người làm thế nào từ Trái Đất đi lên tàu Phương Chu bay tới Phỉ Thúy Tinh, sau đó gặp phải org, và ......"
Quá trình bị org nô lệ hóa như thế nào, Tinh Hoa không nói tiếp nữa, bởi vì nhất định Tiểu Thái Đao sẽ không thích nghe.
"Đây chỉ là một phần của câu chuyện."
"Trái Đất và Phương Chu là cái gì?" Tiểu Thái Đao lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Đã từ rất lâu, org ban hành lệnh cấm để loài người tiếp xúc với lịch sử của bản thân, cho nên phần lớn loài người đều không biết đến sự tồn tại của Trái Đất. Nói ngắn gọn, con người đã hoàn toàn bị đồng hóa thành một phần của Phỉ Thúy Tinh, là gia súc của org.
"Thật lâu trước kia, Trái Đất là nơi ở của con người. Nghe nói đó là một nơi tràn ngập nước biển màu xanh lam xinh đẹp." Tinh Hoa kể lại những lời đồn, câu chuyện mà hắn từng được nghe về hành tinh đó cho Tiểu Thái.
Tiểu Thái Đao lẳng lặng nghe, thi thoảng nói vài câu hưởng ứng. Khi nhắc tới hành tinh xa lạ này, org phía sau dường như rất hưng phấn, sợi tóc rơi trên vai cậu có vẻ như càng sáng hơn chút.
"Vậy đó là nơi không có org sao?" Tiểu Thái Đao hỏi.
"Ừm, không có org, cũng không có một đống trùng. Nơi đó hẳn là giấc mộng của Tiểu Thái đao, phải không?" Tinh Hoa cười nhẹ nhàng nói. Hắn vẫn nhớ rõ Tiểu Thái Đao từng nói cậu muốn hủy diệt hết tất cả org, thế nhưng không bao gồm hắn.
"Thế nhưng có vẻ so với ta, ngươi càng muốn đến đó hơn !"
"Đúng vậy, ta rất muốn được tới đó xem, rời khỏi mẫu tinh này, tới hành tinh màu xanh đó cùng Tiểu Thái Đao cùng nhau. Đáng tiếc......" Sự phấn chấn ban đầu Tinh Hoa dường như đã biến mất dần.
"Đáng tiếc cái gì? Muốn đi thì đi thôi, có gì phải do dự ?" Tiểu Thái Đao hừ, khí phách nói.
"Chuyện này đâu có đơn giản như vậy. Đó là một hành tinh khác, đâu phải nơi có thể tùy tiện muốn đến thì đến......"
"Ta cóc quan tâm đó là nơi nào hay hành tinh nào, chỉ cần quyết tâm muốn đi thì sẽ tới được! Dùng chân của ngươi mà đi!" Tiểu Thái Đao rất ghét những tên đàn bà. Cậu dùng sức xoay người, sau đó áp đảo Tinh Hoa bên dưới.
Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao trên người hắn. Có đôi khi chuyện khó khăn vô cùng, một khi nghe Tiểu Thái Đao nói như vậy, dường như trở nên rất dễ giải quyết.
"Ha ha ha...... Chắc là dùng chân không tới đó được đâu." Tinh Hoa ôm bụng cười rộ lên.
"Sẽ luôn có cách !" Tiểu Thái Đao bưng lấy miệng Tinh Hoa, không chút thương tiếc dùng tay ép gương mặt xinh đẹp của org kia lại: "Ngươi không phải nói chúng ta đã dùng tàu Phương Chu để tới đây sao ? Vậy thì đi tìm con tàu đó, sau đó leo lên nó, nhất định sẽ đến được cái hành tinh gì gì đó ngươi muốn đến!"
Tiểu Thái Đao nói không sai, quả thật là như thế.
Tinh Hoa thật vất vả mới ngưng cười được, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Thái Đao, em có biết vì sao ta muốn sưu tầm Cố sự cầu không?"
Tiểu Thái Đao lắc đầu, hành vi của Tinh Hoa vốn không ai có thể đoán được.
"Ta từng nghe nói, loài người đã ghi lại tất cả mọi thứ trong quả cầu này. Những thông tin này hiện tại đã không thể tìm thấy ở bất cứ tài liệu nào trên Phỉ Thúy Tinh. Cho nên ta nghĩ, nếu có thể sưu tầm được hết Cố sự cầu, rất có khả năng có thể tìm ra vị trí của tàu Phương Chu."
"Hóa ra ngươi muốn sưu tầm thứ đồ chơi này vì mục đích này sao?" Tiểu Thái Đao lúc này mới hoàn toàn hiểu vì sao Tinh Hoa lại muốn có Cố sự cầu nên để cậu tham gia cái giải đấu chết tiệt kia, lại bôn ba lữ hành khắp nơi.
"Vậy thì không phải càng không thành vấn đề sao? Ông đây không phải đang giúp ngươi sưu tầm chúng sao !"
Tiểu Thái Đao khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo. Nhìn cậu như vậy, Tinh Hoa liền bị cậu chọc cười.
"Thế nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ta. Rất có thể dù đã sưu tầm được hết Cố sự cầu, vẫn không có một chút manh mối nào."
"Vậy thì cũng phải đợi đến khi sưu tầm hết mới biết được !"
"Mà kể cả có tìm được Phương Chu, cũng có khả năng sẽ bị toàn bộ org trên Phỉ Thúy Tinh ngăn cản chúng ta cất cánh."
"Ngươi cảm giác ông đây sẽ sợ sao? Ta còn đang chờ đám org khiêu chiến ta đây này!"
"Ta biết, có Tiểu Thái Đao ở đây, hẳn là không có gì cần phải lo lắng." Tinh Hoa chống tay ngồi dậy, đối mặt với Tiểu Thái Đao.
"Tuy rằng ta cũng nghe nói, nền công nghiệp quá mức phát triển của loài người đã hủy hoại Địa Cầu, cho nên họ mới phải lên tàu Phương Chu bay tới đây. Có lẽ, chúng ta cuối cùng sẽ không thể đến được hành tinh trong mơ này....."
"Ngươi vẫn còn nói những lời này sao !" Tiểu Thái Đao liền đấm chp Tinh Hoa một quyền, đang muốn tiếp tục dạy dỗ đối phương, lại bị hắn ôm mặt, chụt một phát hôn lên.
"Thế nhưng, ta tin rằng nếu hành tinh đó có thể sinh ra một con người đầy sức sống như Tiểu Thái Đao, vậy thì sinh mệnh của nó cũng sẽ thật kiên cường. Có lẽ sau khi con người các ngươi biến mất, nó sẽ hồi phục, trở về như cũ." Tinh Hoa tựa trán của mình lên trán Tiểu Thái Đao:"Cho nên nhất định chúng ta có thể đến được nơi đó, đúng không?"
"Đương... đương nhiên !" Tiểu Thái Đao có chút không yên lòng. Nụ hôn vừa rồi khiến cậu cảm thấy rất quái lạ.
"Vậy...... kể cả sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Phỉ Thúy Tinh, kể cả kết quả có là công dã tràng, Tiểu Thái Đao em phải chuẩn bị tâm lý, dẫn ta đến Trái Đất, có được không?"
"Mẹ nó ! Cuộc lữ hành của ngươi hình như cũng quá dài đó? Ta liền biết lời hứa của ngươi trước đây vốn không đơn giản như vậy." Tiểu Thái Đao lẩm bẩm, cũng không phải phẫn nộ, mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Sau khi đưa ngươi tới đó, ngươi sẽ đồng ý giải trừ khế ước cho ta, đúng không?"
"Đương nhiên !" Tinh Hoa cười híp mắt.
— có lẽ không cần chờ tới thời điểm đó...... Những lời này hắn vẫn chôn chặt trong lờng, không nói cho Tiểu Thái Đao.
"Ngươi thật đúng là phiền toái !"
"Ừ !" Tinh Hoa không phủ nhận, tiếp tục ôm lấy Tiểu Thái Đao hôn nhẹ, cho đến khi —
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
"Khụ khụ... Xin lỗi, tôi đã phân vân rất lâu không biết có nên vào hay không, nhưng đã tới giờ dùng bữa tối. Chủ nhân và Tiểu Thái Đao đã ở trong phòng cả buổi chiều rồi, có lẽ nên ra ngoài ăn tối không sẽ đói bụng. Mai Mai đang làm ầm lên muốn ăn tối cùng hai người !" Hồ Điệp Quân đứng ở cửa, tầm mắt không biết nên đặt ở đâu.
Sau khi vào phòng liền thấy cảnh org và con người đang trần trụi ôm nhau, thì thầm, bầu không khí vô cùng ái muội. Hồ Điệp Quân không nhịn được muốn thở dài một tiếng, cuối cùng cậu cũng đã được chứng kiến một cảnh tượng kinh thế hãi tục — chủ nhân và gia súc ân ái.
Tuy nhiên, cậu cũng không cảm thấy ghê tởm gì, mà ngược lại rất thú vị. Nhất là khi nhìn thấy Tinh Hoa tuy rằng mỉm cười với cậu, lại nhanh chóng che Tiểu Thái Đao đang trần trụi vào lòng. Tiểu Thái Đao lại trơn như một con cá, muốn trượt ra khỏi lòng hắn chạy ra ngoài ăn tối ......
"Tiểu Thái Đao, mặc quần áo vào đã!"
"Ngươi cười cái gì cười, có ngon thì đứng yên đó đừng có trốn !" Tiểu Thái Đao kêu gào với Hồ Điệp Quân.
Hồ Điệp Quân sờ sờ mặt mình. Chà, cậu không cẩn thận đã cười sao?