Tư Ngật bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, vừa mở mắt đã thấy đầu đau như búa bổ, đau đến phát điên.

Cậu cầm điện thoại di động, mới sáu giờ, sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Tiếng báo thức vẫn kêu, cậu chợt sửng sốt nhớ ra đây là chỗ nào. Cậu vội nhảy xuống giường tìm một vòng, đến cái bóng của người kia cũng không tìm thấy, chỉ thấy chìa khóa nhà cũ trong ngăn kéo.

Trì Tranh để lại chìa khóa có nghĩa là hắn sẽ không về đây nữa, theo một nghĩa nào đó, đây có thể hiểu là lời từ biệt.

Tư Ngật nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia thật lâu, có thứ gì đó từ sâu bên trong cậu muốn nổ tung.

Cậu lấy thuốc giảm đau trong túi, không uống nước mà nhai luôn. Thuốc rất đắng, đắng đến mức khiến cậu muốn nôn, cũng muốn khóc, nhưng lại khiến cậu tỉnh táo hơn.

Anh muốn trốn à. Ngày sau còn dài, anh không thể trốn mãi được đâu.

Tư Ngật không có hành động kì lạ nào, cậu bình tĩnh cầm chìa khóa, khóa kĩ cửa, đi ra đường lớn tìm xe. Cậu có tiết vào buổi sáng, phải nhanh chóng trở về.

Cậu vẫn như mọi ngày, đi làm, lên lớp, đấu trí đấu dũng với đám học sinh, không có gì khác thường cả. Mãi đến lúc nghỉ trưa cậu mới mượn xe đồng nghiệp, lái thẳng đến quán cay Tứ Xuyên của Trương Tề.

Đang là giờ trưa, trong quán đâu đâu cũng có người, nhân viên phục vụ niềm nở chào đón cậu, hỏi cậu đi mấy người. Tư Ngật không nói câu nào, đẩy người phục vụ ra đi thẳng vào bếp, chặn trước mặt Trương Tề. 

Trương Tề thở dài, ra hiệu cho nhân viên rời đi, nói: “Lên lầu nói chuyện đi.”

Trên tầng hai có một phòng trống, có lẽ vừa mới dọn dẹp qua, trên gạch vẫn còn hơi ẩm ướt. Trương Tề rót trà, đưa cho Tư Ngật một chén. Tư Ngật không nhúc nhích, gọi một tiếng “Anh Tề”, bị Trương Tề chặn họng, anh cười khổ nói: “Em đừng gọi như thế, anh không gánh nổi. Cũng đừng hỏi anh cái gì cả, anh không biết.”

Tư Ngật biết kết quả sẽ như thế này, buổi trưa chỉ có một tiếng nghỉ ngơi, cậu cũng không rảnh tức giận, càng không rảnh dây dưa làm phiền, đi thẳng vào vấn đề: “Vậy anh giúp em chuyển lời đến Trì Tranh, hai chúng em không dễ tách ra như vậy đâu. Em đây chẳng có thứ gì, chỉ có cố chấp là không ai bằng thôi. Em muốn quấn lấy anh ta cả đời, anh ta không cắt đuôi được em đâu.”

Nói xong, cậu quay người về phía cửa rời đi.

Trương Tề gọi cậu lại, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, còn mang theo một chút khuyên nhủ: “Tiểu Ngật, em có từng nghĩ rằng, rời khỏi Trì Tranh em sẽ có một cuộc sống tốt hơn, có tương lại xán lạn hơn? Ở cùng anh ấy, em chỉ là một kẻ biến thái loạn luân đồng tính, cả đời bị người ta chỉ trỏ. Anh trai em trốn tránh em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”

Trương Tề và Trì Tranh cùng nhau lớn lên, chuyện giữa hai anh em Trì Tranh, dù Trương Tề là người mù cũng hiểu rõ.

Tư Ngật như bị giẫm trúng đuôi, nhảy phắt lên, chỉ thẳng mặt Trương Tề, cắn  răng nói: “Lời này là anh ta nói cho anh? Vậy anh cũng nói cho anh ta biết, con mẹ nó anh ta đừng có giả vờ là thánh nhân trước mặt tôi! Là anh ta nuôi tôi thành ra thế này, anh ta phải phụ trách đến cùng, dù đến địa ngục anh ta cũng phải theo tôi! Đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tay!”

Tư Ngật đẩy cửa ra, nghĩ một chút lại quay lại nhìn Trương Tề, nói: “Trước đây em không hiểu chuyện, không hiểu hận là gì, không hiểu yêu là gì. Sáu năm này, em đã hiểu rồi. Em hận anh ấy, hận anh ấy làm mọi chuyện quá tuyệt tình, không để lại bất kì đường lui cho ai cả. Nhưng mà, em yêu anh ấy, em cam tâm tình nguyện làm một tên loạn luân đồng tính cả đời, không ai cản được em.”

Trương Tề muốn khuyên nhủ cậu, lại thấy cậu quay lại, rút một tấm thẻ trong ví, đặt lên bàn: “Giúp em đưa cái này cho anh ấy, mật mã là số anh ấy thường dùng. Nếu anh ấy không muốn nhận thì đi làm từ thiện đi, đừng trả lại em.”

Nói xong, Tư Ngật không nhìn Trương Tề mà đẩy rầm cửa bước ra ngoài, động tác mạnh đến mức làm cửa lung lay mấy lần.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, một lúc lâu sau, Trương Tề nhấp một ngụm trà, giống như tự nói: “Anh ở bên trong là vì em ấy, em ấy ở ngoài là vì anh. Hai người đúng là hai kẻ cứng đầu.”

Trong phòng có một tủ rượu cao, nóc tủ gần chạm đến trần nhà. Một bóng người đi ra từ sau tủ, lặng yên không một tiếng động.

Trì Tranh đứng bên cửa sổ, dùng rèm che mình, đứng từ đây có thể nhìn thấy Tư Ngật bước ra ngoài, ngồi vào buồng lái. Cậu có vẻ không thoải mái, trước khi lên xe còn vịn vào xe vài giây, hơi cúi thấp lưng.



“Nhưng mà em cũng phục em ấy, dám làm dám nhận.” – Trương Tề nói tiếp: “Dám yêu dám hận, đúng là đàn ông đích thực. Không hổ là người do anh dạy, thẳng thắn, giống anh.”

Trì Tranh cười tự giễu: “Anh không bằng em ấy.”

“Anh đấy.” – Trương Tề thở dài: “Không phải không bằng em ấy, mà là tâm tư quá nặng, suy nghĩ cho em ấy quá nhiều, nhưng lại lo cho mình quá ít.”

Tư Ngật đã đi rồi, hòa vào dòng xe cộ, Trì Tranh vẫn đứng bên cửa sổ, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.

Trà đã nguội, Trì Tranh gọi phục vụ đổi bình khác, nói: “Lúc Trước Tư Tiểu Ngư đòi đổi tên cho hai người, anh chỉ cho Tư Ngật đổi nhưng lại không chịu đổi tên, có phải đã chuẩn bị rồi không? Chuẩn bị làm bệ đỡ cho em ấy, cho em ấy đạp lên vai anh mà nhảy ra khỏi nơi này. Vào tù cũng không chịu gặp em ấy, có phải muốn để thời gian khiến em ấy quên đi anh không. Em ấy có một cuộc sống tốt hơn, còn một mình anh gánh đỡ bóng tối phía sau, có phải không?” 

Tri Tranh không đáp, chỉ đứng trước cửa sổ như đang ngẩn người.

Trương Tề thở dài, ném một bao thuốc về phía hắn, Trì Tranh đỡ được, rút một điếu, châm lửa, cắn trong miệng, mãi mới lên tiếng: “Thân là anh trai, bảo vệ em trai là lẽ đương nhiên.”

“Làm được đến mức như anh đâu phải lẽ đương nhiên, phải là cảm động trời đất mới đúng.” – Trương Tề nở nụ cười: “Em hỏi anh một vấn đề bình thường hơn, Tư Ngật nói yêu anh, còn anh? Có yêu em ấy không?”

Trì Tranh cắn điếu thuốc quay đầu liếc anh một cái, nhìn Trương Tề quê mùa thô lỗ như tòa tháp, thực chất cũng biết nông biết sâu, hỏi xong mới phản ứng lại, vỗ đùi, cười nói: “Em hỏi câu vô ích gì thế này!”

Trì Tranh không lên tiếng, xoay người tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, đâu đâu cũng có xe cộ và người đi đường.

Từ ‘yêu’ này quá đơn giản, có rất nhiều vấn đề không thể giải quyết chỉ bằng một câu ‘anh yêu em’, Tư Ngật rất quan trọng với hắn, quan trọng hơn cả tính mạng hắn, quan trọng hơn hết thảy mọi chuyện trong cuộc đời hắn, bây giờ hắn cũng không biết Tư Ngật là người thế nào của hắn.

Trì Tranh thuê một căn phòng nhỏ rất xa Phóng Mã doanh, Trương Tề nhiệt tình mời hắn đến nhà anh sống chung, không mất tiền thuê nhà, ngày nào cũng được ăn cơm miễn phí, hai người đàn ông độc thân ở chung cũng không có gì bất tiện cả. Trì Tranh chỉ cười nói: “Giây trước anh vừa vào nhà chú, giây sau Tư Ngật sẽ đến tìm anh ngay. Bình thường chú để ý một chút, rất có thể Tư Ngật đang đi sau chú đấy.”

Trì Tranh nói như thế, Trương Tề cũng cẩn thận để ý xung quanh, phát hiện có một chiếc xa lạ đang bám theo anh, anh rẽ vào một con đường vắng, đánh mạnh vô lăng chặn đầu xe đối phương, Tư Ngật thò đầu qua cửa kính, cười vô tâm: “Anh Tề à, trùng hợp thật đấy.”

Vị tổ tông này, đánh không được chửi cũng chẳng xong, Trương Tề đạp vào cửa xe cậu: “Không đi làm à, thế này sao làm giáo viên được.”

Tư Ngật tháo kính râm, vừa nghịch kính vừa cười: “Cuối tuần, nghỉ hè, hóng gió một chút. Chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đừng đạp xe, xe này em đi thuê, bị bẩn lại phải đền tiền.”

Trương Tề bất đắc dĩ: “Đừng đi theo anh nữa, anh không biết anh ấy đang ở đâu.”

Tư Ngật cười cười, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, nói: “Không nói cũng không sao, em có thể từ từ đi tìm. Thành phố này không tìm được thì đến thành phố khác. Đến một ngày nào đó, mệt rồi, không tìm được người, cứ lái xe đâm đại vào sông hoặc biển gì đó, cũng coi như được giải thoát.”

Trương Tề cau mày túm chặt cổ áo cậu: “Đang nói tiếng người đấy à? Anh trai em tự hủy cả cuộc đời chỉ vì em, em báo đáp anh ấy thế này hả?”

Tư Ngật lạnh nhạt liếc nhìn anh, nụ cười trên môi càng lúc càng nhạt, kéo lại cổ áo mình từ trong tay anh, nhẹ giọng nói: “Em không cần anh ấy bảo vệ em, em chỉ muốn kéo anh ấy cùng xuống địa ngục.”

Trương Tề nhíu chặt mày, không còn gì để nói nữa, ngồi lên lên xe đạp mạnh ga, lái vút đi.

Tư Ngật không đi theo nữa, lái bừa đến một bãi đỗ xe, nhai nát một viên thuốc giảm đau, vị đắng đọng lại trong cổ họng mãi không tiêu tan.

Bệnh đau đầu càng ngày càng tái phát nhiều, cũng càng ngày càng đau, đau đầu sẽ bị mất ngủ, mất ngủ rồi lại bị đau đầu, một vòng như vậy lặp đi lặp mại. Cậu từng làm kiểm tra não bộ, không có vấn đề gì, bác sĩ đề nghị cậu đến gặp bác sĩ tâm lí, ông nghi ngờ cậu có khuynh hướng trầm cảm. Tư Ngật cười nói, tôi không trầm cảm, tôi chỉ mong mà không được.

Tôi chỉ yêu thầm một người, nhưng người đó không dám ở cùng tôi.



Anh ấy muốn cho tôi những thứ tốt đẹp nhất, nhưng anh không hiểu tôi thực sự muốn cái gì.

Đầu quá đau, không dám lái xe, Tư Ngật mở radio, lẳng lặng ngồi nghe.

Thực ra em chẳng quan tâm mình hạnh phúc hay đau khổ

Quên mất thời gian hay tất cả cũng chẳng sao

Tin đồn bịa đặt ngoài kia chỉ là nước lũ dưới chân

Người gật đầu đáp lại mới là niềm an ủi duy nhất của em



Người gật đầu đáp lại mới là niềm an ủi duy nhất của em.

Nước mắt bất chợt rơi xuống, không hề báo trước.

Tư Ngật cố gắng không để việc riêng ảnh hưởng việc công, nhưng xui xẻo vẫn đeo bám cậu không tha. Hai học sinh trong lớp lén truyền giấy nói chuyện, tâm trạng Tư Ngật đang không tốt, chẳng nói chẳng rằng đuổi hai đứa ra ngoài phạt đứng. Hai đứa này không biết do con quỷ nào đầu thai, lén chạy ra cầu thang chơi rồi ngã vỡ đầu, còn cùng nhau nói là bị thương do thầy giáo phạt.

Hai ngày sau, Tư Ngật bị phụ huynh chặn ở cửa phòng giáo viên, đối phương làm ồn đòi cậu xin lỗi bồi thường, mấy người bên cạnh khuyên can, mấy người trong cuộc cãi vã ầm ĩ cả lên, trong chốc lát nơi này rối như tơ vò. Buồn bực trong lòng Tư Ngật tăng lên theo cấp số nhân, tích tụ đến mức sắp nổ tung.

Tư Ngật đạp lên cửa phòng giáo viên, một tiếng ‘rầm’ vang lên, của gỗ bắn ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi lại bật trở về. Mấy người đang cãi vã im bặt, Tư Ngật chỉ thẳng vào mũi phụ huynh: “Trong hành lang và phòng học đều có camera, chúng ta cùng đi xem sẽ rõ. Nếu tôi đánh học sinh, tôi để mặc các người xử lý. Nếu không phải do tôi đánh thì cả cả nhà mấy người kể cả cụ già tám mươi chín tuổi, con mẹ nó quỳ hết giữa trường công khai xin lỗi tôi!”

Tổ trưởng cau mày trách một câu: “Thầy Tư, thầy nói gì vậy!”

Một bác gái xen lời: “Thấy chưa, đây là phẩm chất của một người thầy đấy! Nói năng linh tinh, thô tục, hỗn láo, không tôn trọng người lớn! Nghe nói thầy Tư đây xuất thân tốt quá mà, cùng một mẹ với kẻ giết người, cả nhà đều là côn đồ!”

Ba chữ ‘kẻ giết người’ như con dao sắc nhọn đâm vào tai Tư Ngật, sợi dây căng chặt trong tim cậu đứt phụt thành hai mảnh.

Trong mắt Tư Ngật hằn đầy tơ máu, cậu tiến lên một bước, suýt nữa tát lật mặt người đàn bà này, cũng may thầy giáo lớp bên cạnh luôn để ý tới cậu, nhanh chân cản cậu lại mới không xảy ra xô xát

Phó hiệu trưởng và tổ tưởng mời phụ huynh đến xem camera, sự thật là hai học sinh tự chơi đùa rồi ngã bị thương. Người nhà cũng rất khôn lỏi, đổi lời nói thành học sinh bị thương trong giờ học, thầy giáo không thể trốn tránh trách nhiệm, nhất định phải xin lỗi.

Nghe đến đó, Tư Ngật phất tay áo rời đi.

Phó hiệu trưởng và tổ trưởng ở lại xử lý mọi chuyện, Tư Ngật chui vào nhà vệ sinh lén hút thuốc. Bàn tay đang cầm bật lửa của cậu run bần bật, bấm mấy lần mới lên lửa.

Tóc mái rủ xuống che kín mắt, trong đôi mắt hồng hồng là vẻ bi thương bất lực.

Câu ‘kẻ giết người’ như được tua đi tua lại bên tai cậu, mỗi lần đều khoét sâu vào trái tim cậu đau như dao cắt.

Cậu đã hiểu vì sao Trì Tranh trốn cậu, càng hiểu, cậu càng đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play