Giọng nói Cao Thần bắt đầu run rẩy, anh cúi thấp đầu, lúc nói chuyện hai bả vai cũng run lên.
"A Thần, đừng như vậy"
Nguỵ An Nhiên dường như đã có chút mềm lòng, cô đưa tay muốn chạm vào Cao Thần nhưng đến giữa chừng thì khựng lại.
"Xin lỗi em, Nhiên Nhiên..."
Cao Thần vẫn luôn miệng nhận lỗi.
"Khi đó, quả thực anh có nhắn tin qua lại với hai người con gái. Nhưng chỉ dừng lại ở mức xã giao, không hề có ý định vượt quá giới hạn cho phép."
"Nhưng Nhiên Nhiên, anh biết mình đã sai rồi, hiện tại anh đã hối hận rồi."
"Xin em...cầu xin em làm ơn đừng rời đi"
Cao Thần càng nói càng cúi thấp đầu, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"A Thần, anh đứng dậy, đừng quỳ"
Nguỵ An Nhiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói.
Cao Thần không trả lời, cũng không động đậy mà cứ quỳ ở đó.
Nguỵ An Nhiên đứng nhìn anh thật lâu, cũng chẳng lên tiếng.
Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng thở đều đều của cả hai.
Một lúc sau, Nguỵ An Nhiên tiến tới gần Cao Thần ngồi xuống.
Cao Thần nâng mắt lên nhìn cô.
Nguỵ An Nhiên sững sờ nhìn đôi mắt đỏ ửng của anh.
"Đừng khóc"
Nguỵ An Nhiên cau mày đưa tay nâng gương mặt của Cao Thần lên.
"Thực xin lỗi, anh không nên làm thế với em"
Cao Thần kìm nén không được nữa liền bật khóc.
Nguỵ An Nhiên im lặng nhìn Cao Thần thật lâu, nhận ra bản thân mình đã mềm lòng rồi. Giây phút nhìn thấy anh quỳ trước chân mình, cô thừa nhận mình đã mềm lòng rồi.
"A Thần, em nói anh nghe..."
Nguỵ An Nhiên đặt tay lên vai Cao Thần nhỏ giọng nói một câu.
Cao Thần từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Chuyện này, em sẽ suy nghĩ lại nhưng trước tiên, anh hãy đứng lên có được không?"
Nguỵ An Nhiên nghiêng đầu sang nhìn Cao Thần.
Cao Thần nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu sau đó gật gật đầu.
Anh tự chống tay xuống nền nhà, lấy sức muốn đứng dậy nhưng vừa đứng lên, cả người liền mất thăng bằng đổ sầm vào người Nguỵ An Nhiên, bất tỉnh.
"A Thần..."
Nguỵ An Nhiên hoảng sợ hét lên, đỡ lấy người anh.
...
"Ổn chứ?"
Ngôn Án đeo khẩu trang, tay cầm túi sách cùng Thời Khanh tiến tới chổ Nguỵ An Nhiên.
Nguỵ An Nhiên thấy Ngôn Án đã tới thì khẽ thở phào.
"Bác sĩ bảo là bị viêm dạ dày cấp tính"
Nguỵ An Nhiên day day trán.
Chắc hẳn khoảng thời gian gần đây Cao Thần đã bỏ bữa rất nhiều, chỉ uống rượu nên mới dẫn tới tình trạng hiện tại.
"Về nhà một chút"
Ngôn Án nhìn dáng vẻ mệt mõi của của Nguỵ An Nhiên thì hơi lo lắng.
Thời Khanh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi quay sang nhìn Ngôn Án ý bảo cô và Nguỵ An Nhiên trở về trước.
"Không cần đâu"
Nguỵ An Nhiên xua xua tay không đồng ý.
"Vậy tao đi mua đồ ăn cho mày"
Ngôn Án biết không thể thuyết phục Nguỵ An Nhiên cứng đầu nên đổi cách khác.
"Để anh, em ở đây đi"
Thời Khanh nghe vậy thì cất giọng.
"Được"
Ngôn Án gật gật đầu.
...
Một lúc sau, Cao Thần được chuyển về phòng bệnh bình thường.
Ngôn Án và Nguỵ An Nhiên theo y tá đến phòng bệnh.
Cao Thần đã tỉnh táo, hiện tại còn đang vào nước biển. Từ lúc được đẩy ra đến giờ, mắt anh luôn hướng về phía Nguỵ An Nhiên nhưng cô không nhìn lấy anh một cái.
Ngôn Án đã ra ngoài đón Thời Khanh trở lại, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Nguỵ An Nhiên và Cao Thần.
Cao Thần quan sát nét mặt của Nguỵ An Nhiên thật lâu rồi thấp giọng nói.
"Em về đi, nghỉ ngơi nhiều một chút"
Nguỵ An Nhiên nghe vậy thì đưa mắt lên nhìn anh.
Mắt hai người chạm nhau giữa không trung, chỉ nhìn nhau thật lâu không nói với nhau bất kì câu nào nữa.
Vài phút sau, Ngôn Án và Thời Khanh trở lại, trên tay Ngôn Án cầm một ly sữa nóng do Thời Khanh đặc biệt mua.
Thời Khanh vừa vào liền chạm phải ánh mắt chột dạ của Cao Thần.
"Nhiên Nhiên, ăn một chút đi"
Ngôn Án cũng chẳng thèm nhìn Cao Thần lấy một cái, cầm đồ ăn đến bày ra bàn cho Nguỵ An Nhiên.
Nguỵ An Nhiên cũng không phụ lòng Thời Khanh đi mua mà tiến tới dùng bữa tối.
Ăn xong, Ngôn Án và Nguỵ An Nhiên biết điều lui ra ngoài chừa không gian cho Thời Khanh và Cao Thần nói chuyện.
Thời Khanh ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa đối diện giường bệnh của Cao Thần đưa mắt nhìn về phía anh.
"Khanh ca, xin lỗi cậu, ngày hôm đó tôi không nên nói như vậy"
Cao Thần mấp máy môi thật lâu cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ đè nặng trong lòng mình.
Thời Khanh nhướng mài ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Tôi biết thời gian gần đây mình đã khiến cho mọi người xung quanh rất khó chịu..."
Cao Thần tự biết thời gian gần đây, tính tình anh khá nóng nảy đã làm bạn bè xung quanh khó chịu.
"Thì?"
Thời Khanh nhếch môi hỏi ngược lại một câu.
"Xin lỗi"1
Cao Thần thấp giọng lặp lại lần nữa.
"May cho cậu, tôi là người rộng lượng"
Thời Khanh nhịp nhịp chân troing dáng vẻ rất hưởng thụ.
Cao Thần nghe vậy thì liền bật cười, mọi khúc mắc đã được hoá giải, hiện tại chỉ còn một cái gật đầu tha lỗi của Nguỵ An Nhiên, Cao Thần nguyện đem cả mạng sống của mình giao cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT