Cao Thần tay đẩy hành lý của Nguỵ An Nhiên nhìn lại đống hành lý của Ngôn Án bên cạnh rồi hất cằm với Thời Khanh.

Thời Khanh cũng đưa mắt nhìn đống hành lý rồi tiện tay đẩy đi.

Xem như giúp Cao Thần một tay.

Hiện tại Thời Khanh vẫn chỉ là Thực tập sinh chuẩn bị debut của công ty Cao Thần nên vẫn chưa có nhiều fan hâm mộ, anh ra ngoài cũng vô cùng thoải mái.

"Chiều nay chú hẹn với trợ lý của mình hoãn lại lịch trình đi, ra ngoài ăn một bữa"

Cao Thần vừa đặt hành lý lên xe, vừa nhìn Thời Khanh nói chuyện.

Thời Khanh đưa mắt nhìn Ngôn Án đang ngồi trong xe rồi chần chừ chốc lát.

"Nhìn gì chứ? Sợ cô ấy à?"

Cao Thần cười cười cất giọng trêu đùa Thời Khanh.

"Sợ cái m* cậu. Đi thì đi"

Thời Khanh đá vào chân Cao Thần một cái rồi đóng cốp xe lại.

"Án Án, lâu rồi không quay lại Hải Thiên, có thấy ở đây khác gì không?"

Nguỵ An Nhiên ôm ôm lấy tay Ngôn Án nhỏ giọng hỏi.

Ngôn Án đưa mắt ra ngoài nhìn cảnh vật đang di chuyển không ngừng chậm rãi chớp mắt.

"Khác, thay đổi rất nhiều"

Một lúc lâu sau, Ngôn Án mới phản hồi lại câu hỏi lúc nảy của Nguỵ An Nhiên.

"Cao Thần, phiền cậu đưa mình đến khu chung cư  đường B"

Ngôn Án đưa mắt nhìn Thời Khanh đang tập trung lái xe rồi chần chừ sau đó lại nhờ vả Cao Thần ngồi ghế phụ.

Cao Thần đưa tay ra dấu ok nhưng không trả lời.

Đúng lúc đó Thời Khanh đưa mắt nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình.

Ngôn Án liền lúng túng dời mắt đi.

Nguỵ An Nhiên nhìn bầu không khí khó chịu như vậy thì thở dài một hơi.

Mỗi người bọn họ đều giữ cho mình một tâm tư riêng, khiến người xung quanh vô cùng căng thẳng.

Ở đường B của thành phố Hải Thiên chỉ có duy nhất một khu chung cư cao chót vót. Ngôn Án nhìn toà chung cư này thì có chút sửng sốt. Ba mẹ cô vậy mà lại mua nhà cho cô ở nơi này.

Ngôi nhà mà Thời Khanh từng dẫn cô đến vào dịp Tết cũng trùng hợp nằm ở đây. Cô còn nhớ nhà anh nằm ở tầng 20, số 058....

"Cảm ơn, mình đi trước."

Ngôn Án xuống xe cúi đầu mỉm cười một cái rồi kéo hành lý đi thẳng lên nhà.

Thời Khanh châm thuốc bắt đầu hút, anh chưa lái xe mà chống khuỷ tay lên thành cửa kính cụp mắt nhìn bóng lưng Ngôn Án đang đi xa.

"Không ăn nữa. Đưa tôi trở về công ty"

Thời Khanh bỗng nhiên mở cửa xuống xe, lôi Cao Thần đến ghế lái rồi tự mình ngồi vào ghế phụ ra lệnh.

Cao Thần bĩu môi nhìn Thời Khanh một cái rồi làm theo lời anh, nhanh chóng đạp ga lái xe đi.

Chẳng biết anh là ông chủ hay cậu ta là ông chủ nữa...

Ngôn Án vào thang máy liền bấm thẳng tầng 21. Theo địa chỉ mà đi đến, số nhà 029.

Đồ đạc trong nhà đều đã được sắp xếp đầy đủ, vô cùng hiện đại. Giống hệt như căn nhà số 058 tầng 20 của Thời Khanh vậy.

Nhìn căn nhà này, trong đầu óc Ngôn Án lại hình dung ra được nhà của anh. Nhưng chắc giờ anh cũng đã bán căn nhà đó đi rồi. Dù gì nơi đó cũng từng có dấu tích của cô để lại. Mà anh của hiện tại, đến nói chuyện với cô anh cũng chẳng buồn nhếch môi.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Ngôn Án nhắm mặt lại hít sâu một hơi rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình vào tủ.

Tối hôm đó, Ngôn Án bắt xe trở về nhà họ Ngôn ở gần trường THPT Tam Thất.

Đi con đường này, bao nhiêu kỉ niệm xưa lại ùa về trong tìm thức. Muốn quên cũng chẳng được.

Ngôn Án đứng trước nhà Thời Khanh quan sát trong chốc lát rồi nhanh chân về nhà mình.

"Ba, mẹ"

Ông Ngôn Dịch và bà Lam Linh 4 năm xa cách mới được gặp lại Ngôn Án thì không khỏi xúc động. Cả hai ôm chầm lấy cô không nỡ buông.

"Con về rồi"

Ngôn Án cố nén xúc động, nở một nụ cười thật lạc quan nhìn ba mẹ mình.

Ông bà Ngôn thay phiên nhau hỏi thăm sức khoẻ của Ngôn Án và thời gian sống bên Mỹ của cô chứ không hề nhắc đến chuyện ngày xưa dù chỉ một từ.

Đó là cái gai nhọn cắm sâu vào lòng Ngôn Án, tuy hiện tại vẫn chưa được xoá bỏ hoàn toàn nhưng tốt nhất vẫn nên cho vào dĩ vãng.

"Con gái, lần này trở về đây, con dự định có trở về lại bên đó không?"

Ông Ngôn Dịch hiền từ nhìn Ngôn Án nhỏ giọng hỏi chuyện.

Ngôn Án cụp mắt không để lộ bất kì cảm xúc nào, cô  khẽ lắc đầu.

"Không ạ, sẽ trở về đây ở lâu dài"

"Vậy thì tốt rồi. Ở gần ba mẹ sẽ dễ dàng chăm sóc con hơn"

Bà Lam Linh nghe vậy thì vô cùng hài lòng bà cười đến vui lòng.

Trò chuyện một lát, ông Ngôn Dịch lái xe đưa Ngôn Án trở về khu chung cư ở đường B.

Ngôn Án đã skincare xong liền ôm điện thoại nằm trên giường. Cả ngày nay bận rộn nên chưa vào xem Weibo của mình.

Tiểu Nữ Ngộ Ngộ:[ Nữ thần, chị mau ra tác phẩm mới, cầu phúc lợi]

Người Đàn Bà Lực Điền:[ Tán thành ý kiến lầu 1]

Ông Cụ Non:[+1]

....+99 bình luận khác.

Ngôn Án ôm điện thoại bỗng nảy sinh ra một ý tưởng táo bạo rồi quăng điện thoại đi chui xuống giường tìm dụng cụ vẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play