Sau khi rời khỏi nhà sách, thời gian vẫn còn sớm nên Ngôn Án kéo Thời Khanh đi và chợ đêm nhìn ngắm một chút.
"Chuyện bọn họ nói, là thật?"
Thời Khanh bỗng nhiên nhớ tới lời đám Khương Vũ Ninh nói lúc nảy.
"Xàm ngôn thôi. Em làm sao lại bị cấm thi chứ"
Ngôn Án xua xua tay làm ra vẻ không bận tâm nói.
Nói xong thì cô nhìn sang Thời Khanh, thấy nét mặt anh vẫn căng lên thì cười một cái.
"Em là con gái Hiệu Trưởng đó, chuyện này sao có thể được"
Lúc này gương mặt Thời Khanh mới chịu buông lỏng.
"Khanh Khanh, em muốn ăn kem xoài"
Ngôn Án chỉ chỉ tay về một quầy bán kem tươi trong chợ đêm rồi cất giọng.
"Tối rồi, không nên ăn kem"
Thời Khanh lắc lắc đầu không đồng ý với lời cầu xin của Ngôn Án.
"Đi mà, em chỉ ăn một chút thôi"
Ngôn Án nhỏ giọng năn nỉ, lôi kéo tay Thời Khanh không ngừng.
Nhìn vẻ mặt đáng thương không chịu được của Ngôn Án, Thời Khanh đành phải chịu thua. Anh nhanh chân đi đến quầy kem mua cho Ngôn Án một ly kem xoài.
Vừa thấy Thời Khanh cầm đồ ăn trở về, Ngôn Án nhanh chân nhón lên hôn vào má anh một cái thay lời cảm ơn rồi cầm lấy ly kem ăn thoả thích.
Thời Khanh lấy tay sờ lên chổ Ngôn Án vừa mới hôn cười một cái.
....
"Vào nhà đi"
Đem Ngôn Án trở về nhà an toàn, Thời Khanh đứng nhìn cô gái nhỏ cứ luyến tiếc không muốn vào nhà.
"Em nhìn anh về rồi mới vào nhà"
Ngôn Án nhìn Thời Khanh trả lời.
Thời Khanh gật gật đầu sau đó quay người bước đi.
"Anh về tới nhà rồi báo với em nhé"
Ngôn Án vẫy vẫy tay với Thời Khanh nói lớn.
Thời Khanh làm động tác tay ra dấu ok với Ngôn Án.
Vì sắp tới là thi cuối kì nên bài học có chút nhiều, Ngôn Án lại còn đang bị cấm học nên Thời Khanh bảo cô đến nhà anh giảng bài lại cho cô.
Ngôn Án tất nhiên là vui vẻ đồng ý, với cô chuyện đó cầu còn không được.
"Mẹ, con đến nhà bạn học bài đây"
Trước khi đi, Ngôn Án báo cho mẹ mình một tiếng.
Ra khỏi cửa nhà liền thấy Thời Khanh đứng đợi.
Bỗng nhiên chân Ngôn Án khựng lại, cô đứng ngắm anh một hồi lâu.
Thiếu niên trước mặt có nhan sắc vô cùng động lòng người. Ngũ quan hài hoà, phải nói là cực kì điển trai.
Ở trường, Thời Khanh luôn được nhiều người chú ý nhưng tính khí anh lại không tốt nên ít ai dám ngỏ lời nói chuyện cùng.
Chẳng hiểu sao, Ngôn Án lại chết mê chết mệt thiếu niên này.
Thời Khanh như cảm giác được gì đó nên quay mặt qua liền thấy nét mặt nhìn đến ngốc rồi của Ngôn Án.
"Án Án. Đến đây"
Thời Khanh cất giọng lôi Ngôn Án đang trầm mê về hiện thực.
Nghe được tiếng Thời Khanh gọi mình, Ngôn Án tung tăng chạy đến chổ anh.
"Khanh Khanh, đi thôi"
Ngôn Án chạy tới ôm lấy cánh tay của Thời Khanh rồi nhỏ giọng.
Anh vươn tay xoa xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ khiến tóc cô rối tung lên. Thời Khanh cúi đầu nhìn Ngôn Án trông có chút ngốc nghếch.
Hôm nay Thời Khanh không đi xe đạp, Ngôn Án có chút tò mò về nhà của anh. Không xa nên anh không đạp xe đến sao?
Từ lúc theo đuổi Thời Khanh, Ngôn Án vẫn chưa tìm hiểu tới việc nhà anh ở nơi nào nên đến tận bây giờ vẫn chưa biết.
Thời Khanh nắm tay Ngôn Án đi một lúc, sau đó dừng lại cách nhà cô vài trăm mét.
Ngôn Án nhìn ngôi nhà trước mặt rồi chớp chớp mắt vài cái.
Đệt, nhà anh cách cô có xa lắm đâu...?!!
"Nhà anh gần nhà em như vậy sao?"
Ngôn Án nhìn sang Thời Khanh một cái.
"Ừm, rất gần"
Thời Khanh lại vươn tay vò đâu của Ngôn Án. Sau đó dắt tay cô vào nhà.
Ngôn Án vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, nhà Thời Khanh rộng, thật sự rất rộng. Cách bài trí nhà cũng vô cùng đơn giản.
"Đi tham quan nhà một chút"
Thời Khanh cúi người lấy trong tủ dép ra một đôi dép đi trong nhà mới toanh đặt xuống chân Ngôn Án.
"Anh ở một mình sao?"
Ngôn Án nhìn thấy trong nhà không có một bóng người thì hỏi han.
"Ba mẹ anh đều ra nước ngoài rồi. Anh hai anh thì thỉnh thoảng sẽ về đây nhưng đa phần đều ở lại nhà riêng của anh ấy cho dễ đến công ty"
Thời Khanh ngồi xuống cởi giày ra cho Ngôn Án rồi giúp cho mang dép vào.
"Ồ, ở nhà một mình như vậy sẽ rất chán. Sau này em sẽ qua chơi với anh nhiều một chút"
Ngôn Án cúi đầu xuống nhìn thiếu niên đang kiên nhẫn giúp mình thay dép.
Thời Khanh thay dép cho Ngôn Án xong thì kéo tay cô dẫn đi tham quan hết nhà.
Cuối cùng, anh kéo cô đi đến phòng nhạc cụ của mình.
Cửa mở ra, Ngôn Án phải ngỡ ngàng đến bật ngửa.
Toàn là đàn và đàn, loại đàn nào cũng có. Còn có cả một cái bàn riêng dùng để ngồi viết nhạc.
"Khanh Khanh, anh giỏi quá đi mất"
Ngôn Án cầm sấp nhạc mà Thời Khanh đã sáng tác lên nhìn sau đó trầm trồ một câu.
"Sau này anh chắc chắn sẽ thành một ca nhạc sĩ thật nổi tiếng"
Ngôn Án quay sang nhìn Thời Khanh nói một câu vô cùng chắc chắn.
Thời Khanh nghe vậy thì cười cười, lại bắt đầu thói quen vò đầu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT