Bà Dương giật cả mình nóng lòng kêu lên: “Ngạn Hi! Làm sao thế? Coi chừng mảnh vỡ cắt trúng tay.”
Trong chớp mắt, thân ảnh quen thuộc chạy vụt qua người Dương Ân, anh kích động dùng sức tóm lại.
Đối phương giãy dụa, không ngừng bấu véo trên da thịt của anh, vì chân anh bất tiện rất nhanh đối phương đã thành công chạy thoát ra ngoài.
“Anh Phó! Bắt lấy...” Dương Ân kêu lớn.
Rất hiểu ý ông chủ, anh Phó từ ngoài sân lao đến nhanh gọn thu thập Ngạn Hi.
Nhìn cô ấy giãy dụa như chú mèo hoang Dương Ân bất giác không nhịn được cười. Anh khập khiễng bước tới, vì lòng dạ phấn khích nên nói lời trêu chọc: “Còn tưởng là mèo hoang phương nào, hóa ra lại là Ngạn tiểu thư. Co chân bỏ chạy như vậy thực sự nhìn không ra cốt cách ngày trước.”
“Anh... vẫn còn sống sao? Ha, khi nãy còn lầm tưởng là trông thấy...” Ngạn Hi giữ chữ ‘ma’ lại trong miệng, lém lỉnh lườm Hàn Tần một cái.
Nụ cười trên môi của Hàn Tần tắt phụt. Không ngại tiến tới mạnh tay cùng anh Phó kéo cô vào trong nhà.
Ngạn Hi quét mắt đánh giá anh một lượt, vẻ mặt khẩn trương: “Sao anh lại đột nhiên tới đây? Anh nhất định không được gây khó dễ mẹ con Dương Vĩnh...”
Hàn Tần khựng lại, không kìm được xúc động kéo cô vào lòng, “Gặp lại em... thật tốt. Ngạn Hi!”
Ngạn Hi tức thì đẩy mạnh Hàn Tần ra khỏi, ánh nhìn gay gắt: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đừng làm kinh động mẹ con Dương Vĩnh.”
Dứt lời, Ngạn Hi vội vàng chạy vào nhà, nói với bà Dương: “Mẹ à, chúng con ra ngoài thị trấn có chút chuyện.”
“Không đợi ăn cơm đã.”
Hàn Tần đi vào trong nhà nói với Ngạn Hi, ánh mắt lưu quyến nhìn mẹ mình, “Anh muốn ăn cơm...”
Ngạn Hi nhìn Hàn Tần có chút bất lực, sau đó giương mắt nhìn anh ta động tác tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, đón lấy chén cơm đầy từ tay bà Dương.
Đến lúc này cô không thể không trở lại bàn ăn cùng họ dùng hết bữa cơm.
“Dương Vĩnh thế nào, anh muốn xem cậu ấy...”
“Dương Vĩnh không thích gặp người ngoài, anh không cần vào gặp cậu ấy làm gì.” Ngạn Hi lập tức phản đối.
Bà Dương cũng lên tiếng giải thích: “Dương Vĩnh gần đây hay bị phóng viên làm phiền, không có thích gặp người ngoài. Cậu có lòng như vậy, tôi nhất định truyền lời mà.”
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tần lại bị Ngạn Hi ép buộc rời đi. Anh cũng không thể kiếm cớ ngồi lại mãi được, nên miễn cưỡng theo cô đi ra ngoài thị trấn. Suốt dọc đường đi không ai nói với nhau câu nào.
Ngạn Hi đưa anh đến một khách sạn nhỏ, là chỗ cũ mà anh trước kia đã đưa cô đến. Vì điều này khiến anh không khỏi bàng hoàng xúc động. Anh nhìn cô, cố ý trêu chọc: “Sao lại có nhã hứng đưa anh đến nơi này nói chuyện.”
“Trễ rồi, anh qua đêm ở đây đi. Đừng có chạy đường dài về nhà trong đêm tối. Cha của em đã như vậy... anh cũng vừa thoát chết trong gang tấc...”
Hóa ra là như vậy...
Hàn Tần dịu dàng nhìn cô, “Vậy thì nghe theo em.”
Ngạn Hi giật mình một cái. Lời dịu dàng thế này thốt ra từ miệng của một kẻ mặt lạnh ngạo nghễ như Hàn Tần thật sự là... hiếm có.
Cô đưa anh lên phòng, sau đó rót nước uống, ngại ngùng nhìn đến chiếc giường... thất thần vài giây.
Hàn Tần nhìn cô, chẳng hiểu sao giây phút này lại khao khát được ôm cô vào lòng.
Anh đứng lặng ở đó đánh giá Ngạn Hi một lượt. Dáng người nhỏ nhắn, kiêu kì; tóc buộc đuôi ngựa. Cô mặc trên người chiếc quần short và áo T-shirt bạc màu, có hơi chân phương và mộc mạc, thật sự đối lập với dáng vẻ tiểu thư ngày nào.
Cách biệt có mấy tháng, mà cuộc sống mỗi người đã đảo lộn.
“Ngạn Hi! Rốt cuộc sao em lại chạy đến Chiết Giang? Chẳng phải nói... là đi du học hay sao?”
Ngạn Hi bất thình lình lùi về sau một bước, hai tay chống xuống chiếc bàn ngay cạnh giường, cô im lặng không nói.
Hàn Tần tiến bước, nghiêng nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của cô, tiếp tục thăm dò: “Sắp tới chú của em lên nhậm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị, sẽ tổ chức party long trọng ăn mừng... Em không định trở về à?”
Ngạn Hi hừ lạnh một tiếng.
“Em trốn đâu không trốn nhất định chọn đến nhà của Dương Ân. Còn gọi thím Dương là ‘mẹ’... thật sự coi mình là con dâu của người ta rồi sao?”
Lần này Ngạn Hi phản ứng cực gắt, ném chiếc gối ở đầu giường về phía Hàn Tần đang đứng, tức giận quát: “Đừng có tìm gặp em rồi đặt ra một đống câu hỏi. Em không trả lời.”
“OK!”
“Còn anh, phải chống gậy, cái chân đi khập khiễng... không bị thương tật cả đời chứ nhỉ? Oai phong của trước kia giảm bớt phân nửa rồi ha.”
Hàn Tần nghiêm mặt.
Ngạn Hi nhướng mày, tỏ ra vô tội vạ.
Tính khí trẻ con này... vẫn không thay đổi. Hàn Tần không chấp nhất cúi người nhặt lại cái gối sau đó làm như thong thả nằm xuống giường.
“Phiền em dìu đỡ cả đời rồi.”
“Anh đừng có mơ.”
“Xuất giá tòng phu, sao gọi là mơ?”
Ngạn Hi lập tức đỏ mặt, gân cổ lên cãi bướng: “Ha, cách đây không lâu anh còn mắng em ‘vô liêm sỉ’, không ngừng nhắc em đừng chạy ra ngoài nói với thiên hạ anh là hôn phu của em. Giờ đây thật đúng ý anh, em ‘vô liêm sỉ’ chạy tới tá túc nhà Dương Ân lý nào còn đuổi theo đến tận đây, nhất là khi cái chân còn đang thương tật.”
Hàn Tần hừ lạnh một tiếng.
Ngạn Hi lại quay sang đặt tay lên trán của Hàn Tần, làm như bận tâm thái quá: “Cũng không có bị sốt... Vậy là lần đó tai nạn, va trúng chỗ nào trên đầu rồi...”
Chớp nhoáng, Hàn Tần giật mạnh khuỷu tay của Ngạn Hi ở trên trán, dùng sức quật ngã cô xuống giường. Anh nghiêng người một cái, tức thì liền giam cô dưới lồng ngực, hai tay chống xuống.
Ngạn Hi đánh vào ngực Hàn Tần mấy cái, hậm hực mắng: “Cái chân đã bị tật rồi còn cố cường bạo hống hách, thật sự muốn giẫm gãy luôn cái chân còn lại kia. Mẹ ki*p!”
Ngạn Hi nhướng nhẹ mi mắt, ngoan ngoãn giữ im lặng.
“Dứt khoát, ngày mai theo anh về Thượng Hải.”
“Không về.”
“Chỗ mẹ con... Dương Vĩnh, anh sẽ lo lắng chu toàn. Em đã gọi bà ấy một tiếng ‘mẹ’ thì anh cũng xem như trưởng bối mà kính lễ.”
“Thật?” Ngạn Hi nhìn anh, đôi mắt hạnh hấp háy tỏ ra ngạc nhiên.
Hàn Tần lật người, gối tay lên đầu nhẹ nhàng nói.
“Anh cũng không ngại trong nhà mình có thêm vài giọng nói.”
“Anh có phải là Hàn Tần hay không?” Ngạn Hi nhướng người lên lườm Hàn Tần đầy nghi hoặc.
Nhưng Hàn Tần không trả lời câu hỏi của cô.
“Anh... đang tính kế... dụ dỗ em?”
Hàn Tần liếc cô một cái, vẫn không trả lời.
“Có phải thoát chết lần đó... anh rất sợ hãi đúng vậy không? Mẹ Hàn... ra đi khiến anh chịu đả kích rất lớn... anh thấy cô độc... Đúng vậy không?”
“...”
“Hàn Tần! Nếu như anh thật sự đang toan tính trên người của em thì cũng xin anh buông tha cho mẹ con Dương Vĩnh. Họ thật sự đáng thương, đừng gây hại đến họ. Bằng không... em sẽ hận anh.”
“...”
“Hàn Tần! Anh... anh khóc sao?” Ngạn Hi bàng hoàng nhìn vào đôi mắt phượng dài long lanh nước của Hàn Tần, kích động hỏi.
Nhưng giây kế tiếp lại thấy anh ta liếc cô một cái.
“Anh đi xe đường dài, hơi buồn ngủ. Nhất là khi em cứ luyên thuyên không ngừng, thật phiền.”
“Anh thay đổi nhiều quá!” Ngạn Hi thều thào cảm thán.
Lúc này, Hàn Tần dịu dàng cất lời: “Trước khi mất... mẹ căn dặn anh phải chăm lo cho em cả đời.”
Ngạn Hi run nhẹ cặp vai, lật úp người xuống bật khóc nức nở. Cô nói trong tiếng nấc: “Ngoài cha, chỉ có mẹ Hàn thật lòng thương em.”
“Sau này còn có anh...”
Hàn Tần vỗ về trên chiếc vai nhỏ không ngừng run rẩy của Ngạn Hi, sau đó trông thấy cô ngước mặt lên, nghẹn ngào hỏi: “Anh... không để ý chuyện lúc trước...”
“Em còn nhỏ, suy nghĩ non dại. Anh không trách em.”
“Vậy... anh thật sự sẽ chăm lo cho em?”
“Đương nhiên.”
“Em không dám trở về Thượng Hải... là vì... Ngạn Tuấn. Chính ông ấy đã hại cha em chết, ông ấy còn muốn giết cả em... Hàn Tần! Anh dám chắc... muốn bảo vệ cho em không?”
Hàn Tần hơi kinh ngạc. Chân mày vô thức nhíu chặt lại: “Đốn mạt!”
“Hàn Tần!”
“Ngạn Hi! Anh không để em mất cọng tóc nào.”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT