Đoạn tuyệt?

Anh không nghĩ rằng bản thân đặt nặng vị trí của Ngạn Hi trong lòng, không nghĩ rằng thiếu cô sẽ không được.

Cô ấy thốt ra những lời này đã quá tự đề cao mình.

Hàn Tần xoay người bỏ đi. Sau lưng nghe được tiếng nấc nghẹn dồn dập của Ngạn Hi, bước chân liền không nỡ mà dừng lại.

Anh quay người nhìn cô đang ôm mặt khóc nức nở, những lời vừa rồi lại vang lên trong đầu.

Cô ấy nói không sai, chỉ với quan hệ thù hằn của hai chị em họ, anh đi bước đường này khó có thể cứu vãn.

Trông thấy Hàn Tần do dự, Ngạn Hi lập tức chạy đến ôm chặt lấy anh một lần nữa, nghẹn ngào nói trong tiếng nấc bi thương:

“Em chỉ có một mình chống chọi, anh đừng có bỏ đi như vậy. Anh đã hứa sẽ làm chỗ nương tựa cho em, mới đây thôi lại nuốt lời.”

“Anh chưa từng nói bỏ mặc em.”

“Em không thích anh về đó gần gũi thân mật với Ngạn Linh. Em ghét nó.”

“Náo loạn một đêm như vậy anh còn tâm tình gì nữa mà gần gũi. Đầu óc em nên suy nghĩ chững chạc lại. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ dịu dàng, anh không dư sức dỗ dành hai con nhóc ngang bướng bọn em. Thực sự là nhìn không hấp dẫn nổi.”

Ngạn Hi buông lỏng hai tay, hậm hực liếc Hàn Tần.

“Vừa rồi anh không chịu được còn gì.”

Hàn Tần hết nói nổi, liền cốc đầu cô một cái:

“Về phòng ngủ sớm đi, em nên nghĩ đến chuyện trao dồi bản thân và chăm chỉ học tập.”

Ngạn Hi vội lau nước mắt, cố ý nói lời dây dưa, “Vậy thì em phải học tính dịu dàng có đúng vậy không?”

Hàn Tần không còn sức nhẫn nại nhìn tiểu quỷ Ngạn Hi giở trò nhõng nhẽo câu giờ, anh vội vàng đặt tay ở sau gáy kéo cô về gần sát người, anh cúi xuống, dứt khoát cắn nhẹ vào bờ môi mềm đang đẫm tràn nước mắt của cô.

“Ngủ ngon!”

Hàn Tần đẩy cửa bỏ đi, tiếp tục giải quyết thêm một Ngạn tiểu thư bướng bỉnh khác.

Buổi sáng Hàn Tần dậy rất sớm tập vật lý trị liệu mới gọi anh Phó lái xe đưa đến công ty, trên đường đi cả hai trao đổi lịch trình công việc mà Thư ký An sắp xếp.

Lúc này bên ngoài tòa cao ốc Hàn thị phóng viên trực chờ đông đúc. Tuy nhiên lần này Hàn Tần không muốn tránh né nữa, anh thản nhiên chống gậy bước xuống xe, vừa xuất hiện phóng viên và vệ sĩ đã ập tới.

Một nhóm ngăn cản phóng viên tạo lối đi cho Hàn Tần, một nhóm hung hăng đặt câu hỏi phỏng vấn nhanh.

Hàn Tần chậm rãi tiến bước, thần sắc nghiêm nghị, không hề vì chút biến động mà có vẻ mặt khẩn trương hồi hộp.

“Hàn tổng! Được biết anh là con rể tương lai của Ngạn thị, quan hệ hai nhà thân mật, anh có ý kiến gì đêm đấu giá từ thiện ông Ngạn Tuấn đã mạnh tay chi tiền mua các vật phẩm hay không?”

“Hàn tổng là người đã nhiều lần đưa tay đẩy giá chiếc váy cưới của Công chúa Na Uy, không biết hành động ấy có phải gián tiếp ủng hộ Ngạn Tuấn hay không?”

Anh Phó lạnh lùng quay sang điểm mặt phóng viên vừa phát ngôn kia, “Anh ăn nói cho cẩn thận, chúng tôi có thể kiện anh tội đồn đoán và vu cáo vô căn cứ. Còn nữa, Hàn tổng không tiếp nhận phỏng vấn.”

Hàn Tần nhìn qua tên phóng viên đó, sau đó tiếp tục điềm tĩnh dời bước. Những phóng viên khác đương nhiên không vì lời hăm dọa của anh Phó tỏ ra e dè, những câu hỏi quái gở gì cũng không ngại thốt ra dồn dập.

“Tên phóng viên mặc áo xanh dương đó rất quen mặt, tần suất xuất hiện thời gian này nhiều lần khiến tôi có chút ấn tượng. Cậu bảo người dưới điều tra xuất thân của hắn đi.”

“Vâng ạ.”

Lúc vừa đến sảnh chính, thì một cô gái bất ngờ bị phóng viên vồ dập đẩy ngã, Hàn Tần nhanh tay kịp thời đỡ lấy. Mặc dù đối phương đeo khẩu trang và mang kính râm ngụy trang cẩn thận, nhưng với sự thân thuộc bao nhiêu năm, trong thoáng chốc Hàn Tần đã nhận ra.

“Hoàng Linh San?!”

“Hàn tổng! Anh biết tôi sao?”

Hàn Tần không trả lời, anh Phó bước lên thay anh dìu lấy Hoàng Linh San, và nói:

“Lần trước Hàn tổng lấy danh nghĩa Hàn thị quyên góp vào quỹ kêu gọi của cô, sao lại không biết cô được. Cũng vì thưởng thức tấm lòng của cô, thời gian này đã ra sức chiếu cố.”

Hoàng Linh San nhìn Hàn Tần bằng ánh mắt cảm động.

Hóa ra chính là như vậy, chẳng trách thời gian này cô có thêm nhiều cơ hội mới.

Thang máy chuyên dụng mở ra, Hàn Tần quay sang nhìn Hoàng Linh San hỏi: “Hôm nay đến Hàn thị có việc gì?”

“CEO Cận Minh muốn gặp tôi trao đổi.”

Hàn Tần khẽ gật đầu, sau đó ba người họ đồng thời bước vào thang máy, bỏ lại sau lưng những ánh chớp tắt của đèn flash máy ảnh và sự huyên náo. Anh Phó giúp Hoàng Linh San chọn tầng. Rồi lịch sự lùi về phía sau hai người họ.

Hoàng Linh San có vẻ rất hồi hộp, mấy lần nhìn vào gương mặt Hàn Tần rồi lại ngượng ngập cúi đầu.

“Hàn tổng ở bên ngoài anh tuấn và khí chất hơn trong tạp chí rất nhiều.”

“Cô có thích chơi golf không?”

Hoàng Linh San hơi ngạc nhiên, “Đó là thú vui tiêu khiển của những người giàu, tôi chỉ học hỏi cơ bản hỗ trợ việc diễn xuất thôi.”

“Cuối tuần có thể dành thời gian đi cùng tôi chơi golf không?”

Hoàng Linh San khẽ vuốt ngực, vô cùng kinh ngạc trố tròn hai mắt, sau đó gật đầu lia lịa.

“Anh Phó! Giúp cô Hoàng Linh San làm thẻ Hội viên.”

“Vâng ạ.”

Thang máy dừng lại đến tầng 65, Hoàng Linh San lúc này có vẻ tiếc nuối bước ra ngoài. Vừa bước ra thì quản lý và trợ lý cá nhân vẫy gọi và nói:

“Đang giờ cao điểm cô lên trên này nhanh hơn tôi nghĩ đó.”

“Tôi đi thang máy chuyên dụng chị không thấy sao?”

Thang máy khép dần lại, anh Phó liền ngán ngẩm cảm thán: “Diễn viên đúng là diễn viên, vừa rồi cố ý tách riêng với quản lý và trợ lý của mình, trước đám đông ngã vào người anh như vậy...”

Hàn Tần hiểu thâm ý của anh Phó, cũng đoán được Hoàng Linh San cố tình tiếp cận anh. Nhưng giới showbiz cạnh tranh khốc liệt, ai lại không muốn tìm cho mình những mối quan hệ.

Thang máy rất nhanh lại dừng ở tầng 66 trên cùng. Vừa bước ra ngoài Thư ký An đã khẩn trương đi đến thông báo:

“Ngạn Tuấn đến. Ông ta còn mời bốn đại cổ đông Lưu, Nguyễn, Huyền, Cận họp hội, họ đang đợi anh.”

“Ngạn Tuấn này lầm tưởng ở Hàn thị ông ta lớn nhất sao? Tự tung tự tác!” Anh Phó bất mãn nói.

Hàn Tần hơi nghiêm mặt, sau đó dời bước đến phòng hội nghị.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play