Dương Ân muốn đấm vào mặt gã một phát, giận đến rít qua kẽ răng: “Đốn mạt! Không phải nói chỉ cần vài bức ảnh, bây giờ muốn sinh thêm chuyện. Tôi không làm!”
Dương Ân trả lại hai lọ thuốc, vừa xoay mặt đi liền bị gã đó kéo tay lại: “Cậu không muốn cứu em trai sao? Nếu cậu muốn nó chết cứ việc từ chối.”
“Tại sao có thể đối xử với một cô gái vô tội bằng thủ đoạn tàn độc không có tính người như thế? Tại sao?”
“Cậu nhìn mình đi, em trai cậu không đáng thương? Cuộc sống vốn không công bằng, cô ấy nên trách mình sinh sai chỗ. Cô ấy cho dù bị tổn hại thì vẫn còn có tương lai, nhưng em trai cậu thì không.”
Dương Ân run rẩy, sống lưng buốt lạnh.
Dương Vĩnh! Dương Vĩnh nếu đánh mất cơ hội lần này... thì sợ là không có thêm cơ hội khác.
Dương Ân như nghe không lọt những lời phía sau, anh lao vào bệnh viện, dọc theo hành lang vắng lặng tìm đến nơi bình yên. Ở đó có bóng dáng gầy gò đang miệt mài vẽ tranh, trên gương mặt xanh xao luôn ẩn hiện nét tươi cười.
Em trai của anh dù ở bất kì nơi đâu vẫn có thể nhẫn nại vẽ ra thế giới mà cậu ấy muốn, những bức tranh đều chứa đựng hy vọng.
Đêm nay Dương Vĩnh lại bị sốt cao và co giật, hơi thở yếu ớt. Bác sĩ phải mấy lần làm công tác cấp cứu và chuyển đến phòng vô khuẩn để điều dưỡng lại sức khỏe.
Bác sĩ đã nhiều lần nói, cứ dùng thuốc như thế này cũng không thể kéo dài được, sẽ tổn hại rất lớn đến cơ thể của em ấy... Chỉ khi...
Dương Ân gục đầu, trong hành lang vắng lặng nghe được tiếng nức nở của chính mình.
Tan sở, Dương Ân cô độc sải bước ra ngoài sảnh lớn, rất nhanh đã phát hiện ra dáng người nhỏ nhắn của Ngạn Hi. Trông thấy anh, cô háo hức chạy đến ôm chầm lấy, cựa cựa gò má vào ngực anh nũng nịu tươi cười.
Dương Ân nhìn cô, bị đôi mắt hạnh trong veo hút lấy. Đôi mắt thật linh động và xinh đẹp... Nhưng khoảnh khắc này Dương Ân lại nhớ đến lọ thuốc mà Trợ lý Vương đã đưa cho... cảm giác rối loạn.
Ngạn Hi là một cô gái vô tư. Nhưng mà vô tư cũng là một cái tội. Sinh ra là trâm anh thế phiệt, phải biết tự ý thức hiểm họa rình rập, hàng ngàn cạm bẫy bủa vây... Nếu không đủ thông minh và sức chống cự chính là không có bản lĩnh bảo toàn cho mình. Giống như chuyện có thể xảy ra, cô đáng bị nhận lãnh.
Lần này vì muốn thay đổi tư vị, anh đã đưa cô đến một hộp đêm. Ngạn Hi khá là thích thú. Từ nhỏ cô đã được giáo dục nghiêm khắc, mặc dù có điều kiện nhưng cô không đua đòi, ăn chơi lêu lổng. Nhất là khi cô chưa đủ 18 tuổi, sẽ không đến được nơi đây.
Dương Ân giới thiệu cho cô quen với nhiều nhóm trong Câu lạc bộ nhảy Hiphop và đàn guitar. Bọn họ bị không khí nơi đây thu hút, âm nhạc xập xình nhảy nhót và uống rượu.
Hưng phấn vô cùng.
“Em uống thử cocktail này đi, vị thơm ngọt cứ giữ lại ở cuống họng thích lắm.”
Ngạn Hi phấn khích uống thử, càng uống càng thích. Hiếm khi được vui chơi thoải mái một lần...
Cô chạy lên trên sàn nhảy cùng đám bạn mới quen lắc lư theo nhạc, tựa như rơi vào một thế giới hoàn toàn khác.
Dương Ân dõi theo cô, ánh mắt lạnh nhạt. Đối với anh ranh giới đúng sai đã không còn quan trọng nữa, nếu như không còn Dương Vĩnh.
Liên tiếp những ngày sau đó Dương Ân đều đưa Ngạn Hi đến hộp đêm vui chơi cùng đám bạn hư hỏng, có lần còn tổ chức party ở hồ bơi.
Dương Ân vẫn như mọi khi, vừa uống rượu vừa nhìn Ngạn Hi nhảy điên cuồng trên sàn cùng mọi người, tiếng cười ngân vang có thể tách biệt với tiếng nhạc.
Anh trông thấy gã trưởng nhóm Vũ tiến lại đưa cho mọi người một viên thuốc nhỏ, Ngạn Hi ban đầu còn e dè nhưng sau đó đã không từ chối. Còn Dương Ân thì lạnh nhạt ngồi đó không hề có ý tiến lên ngăn cản, coi như hắn giúp anh tăng liều...
Dù gì anh vẫn lo âu phần mình bỏ trong rượu không đủ thấm sâu vào người.
Ngạn Hi nhảy càng lúc càng điên cuồng, sau đó bất ngờ ngã ập xuống sàn nhà, cả người run lên bần bật. Mọi người hơi bất ngờ nhưng không phản ứng thái quá. Dương Ân lo lắng muốn tiến lại xem thì bên ngoài cửa bất ngờ bị chấn động mạnh. Ba người ập vào:
“Cảnh sát đây! Tắt nhạc! Tắt nhạc đi...”
Dương Ân nghe đầu óc vỡ choang... Anh bị cảnh sát khống chế, ép sát vào tường mạnh bạo khám xét. Trong phút chốc lấy ra khỏi người anh lọ ‘nước biển’.
Dương Ân bị áp giải đến sở cảnh sát.
“Dương Ân! Anh bị kết tội tàng trữ và buôn bán trái phép chất cấm. Chúng tôi sẽ gửi hồ sơ của anh trình lên tòa, anh cứ chuẩn bị đi.”
“Không có, tôi không có buôn hàng cấm. Tôi chỉ ham vui một chút nên...”
“Vũ đã hoàn toàn khai nhận hành vi của mình, chúng tôi tìm được rất nhiều hàng của Vũ trong xe và đồ cá nhân của anh. Tại đó còn có dấu vân tay của anh, cho thấy anh có tiếp xúc với mặt hàng này.”
“Không phải... không thể nào... Các người đừng vu oan cho tôi. Ngạn Tuấn thuê các người có đúng vậy không?”
Dương Ân như thể phát điên. Nhưng một viên cảnh sát đã điềm tĩnh nói lời cảnh cáo anh, chỉ mấy câu đã uy hiếp được tính nhẫn nại cuối cùng còn sót lại: “Ngạn Tuấn là người có địa vị cao trong thương giới, anh tốt nhất không được phỉ báng linh tinh. Còn nữa... anh nên nghĩ cho người nhà của mình.”
Dương Ân nín lặng. Anh đã hiểu.
Anh không được nói linh tinh... chỉ cần hé môi... người nhà của anh sẽ gặp đại họa.
Anh thật quá dại dột.
Anh chỉ là con cờ bị người khác lợi dụng. Lợi dụng xong thì tùy ý sinh sát. Anh không có sức phản kháng, anh rõ ràng không thể phản kháng...
Dương Ân rất nhanh bị tòa tuyên án và ngồi tù. Mọi thứ diễn ra cứ như một cơn ác mộng. Anh không dám tin.
Nước mắt anh chảy xuống từng dòng. Nghĩ đến mẹ mình hai mắt đã lòa, em trai yếu nhược... còn có Ngạn Hi, cô ấy đã bị anh hại thê thảm như vậy.
Dương Ân gục ngã, những ngày trôi qua không ngừng ốm bệnh triền miên, tinh thần và thể trạng sa sút.
Mấy lần kháng cáo không thành, anh cuối cùng cũng chuyển xuống phòng giam tập thể. Ở đây chính thức trở thành cơn ác mộng của anh.
Đêm đêm những gã đó không ngừng đày đọa trên cơ thể của anh. Từng tên cưỡi lên người, thay phiên nhau bạo nhục anh. Dương Ân nhục nhã, thống khổ... muốn khóc cũng không được.
Mấy lần anh muốn tìm đến cái chết.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho người thân! Sếp! Cho tôi gặp người thân.” Dương Ân gào lên.
Dương Ân được đưa ra phòng gặp thân nhân, anh đứng đó nhìn cô gái nhỏ nhắn sở hữu vẻ ngoài có nhiều nét tương đồng với Ngạn Hi. Cõi lòng không ngừng xúc động. Anh biết cô ấy chính là em họ của Ngạn Hi.
“Em là Ngạn Linh? Tốt rồi... chịu gặp là tốt rồi.” Dương Ân tiến lại gần, vừa muốn ngồi xuống ghế thì bị một cơn đau đớn truyền đến khắp cơ thể, anh vội vàng đứng bật dậy.
Ngạn Linh sắc bén lườm anh, sau đó thì nhếch môi cười nhạo: “Không ngờ mới đó từ một thanh niên ưu tú trở nên thối tha đáng tởm như vậy.”
Dương Ân gắng gượng ngồi xuống ghế, tủi nhục không nói nên lời. Nhưng anh không thể tức giận, vạn lần không được tức giận với người con gái trước mặt.
“Ngạn Linh! Tôi biết thân mình không xong, nhưng hy vọng nhận được thương tình của em. Em có thể...”
“Tôi sẽ không giúp gì cho loại người như anh đâu.” Ngạn Linh lập tức trả lời.
Dương Ân cắn răng, ánh mắt trừng lớn, từng tơ máu đỏ lộ ra: “Tôi bị cha em hại, chính ông ấy! Tôi vô tội.”
“Anh điên ư? Cha tôi lại dư hơi đi hại anh?”
“Chính ông ấy ép tôi dụ dỗ Ngạn Hi, làm em ấy mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của Hàn thị, khiến em ấy không còn danh dự thừa kế Ngạn thị. Tôi ăn học thành tài, vì cớ gì sa vào con đường tăm tối và dẫn dắt hại em ấy chứ? Tôi vì cứu mạng em trai mà....”
Dương Ân càng nói càng xúc động, tức giận, uất ức và chịu đựng: “Cầu xin hãy cứu em trai của tôi. Dương Vĩnh bị ung thư bạch cầu, cần phải ghép tủy... Tủy và nhóm máu hiếm của em phù hợp với em ấy. Tôi biết mình vô dụng, chỉ cầu em rũ chút tình thương cho Dương Vĩnh cơ hội được sống. Muốn tôi làm gì cũng được… Dù là kiếp sau cũng sẽ mang ơn.”
Ngạn Linh lườm nguýt Dương Ân bằng ánh mắt kinh tởm xem thường: “Tôi có điên mới tin lời anh nói.”
“Chính cha em độc ác, ông ấy biết tất cả...”
Ngạn Linh nghiến răng, trừng trừng ánh mắt: “Nhưng anh nằm mơ đi, tôi không bao giờ cứu em trai anh đâu.”
“Sao em lại thấy chết không cứu? Hiến tủy... chỉ là tủy...” Dương Ân cố đưa tay bấu xuống mặt bàn.
Ngạn Linh đứng bật dậy muốn rời khỏi đây. Lúc này bất ngờ quay đầu lại, chán ghét nhìn về phía Dương Ân: “Ngạn Hi đã chết rồi. Chị ấy bị sốc thuốc ở trại cai nghiện. Anh hại chết một mạng người còn muốn người khác cứu mạng em trai anh. Không biết liêm sỉ!”
Ngạn Linh bỏ đi thật.
Dương Ân như bị rút cạn sức lực.
Một hi vọng nhỏ nhoi cũng dập tắt.
Ngạn Hi đã chết ư?
Ngạn Hi bị anh hại chết!
Dương Ân sốc hơi thở, đầu óc đột nhiên choáng váng. Cả mảng tối bao phủ anh.
Đêm khuya thanh tĩnh. Những tiếng cười ghê rợn ấy lại quấn lấy anh. Kinh tởm đến ám ảnh.
Bọn chúng lại không buông tha cho anh.
Cơ thể Dương Ân lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt.
Anh ước gì mình được chết.
...
“Dương Ân chết rồi, hắn chết ở trong tù rồi.”
Nhóm nhân viên xúm lại bàn tán, Hàn Tần đi ngang qua cười lạnh một tiếng.
Đúng là thứ vớ vẩn!
Ngồi trong xe Hàn Tần nói lại cho mẹ mình nghe thông tin hôm nay. Bà Hàn chỉ biết thở dài một trận.
Trên đường cao tốc, chiếc xe giữ nguyên tốc độ, bất thình lình nổ bánh sau.
Xe mất kiểm soát, trong mấy chốc xoay điên cuồng một vòng lớn rồi lật úp. Tiếng nổ lớn kinh người.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT