Âm Khách

Chương 47


2 năm

trướctiếp

Chương 47

Máy phát hiện nói dối.

Tạ Bạch nhìn chăm chú vào mắt y rồi từ tốn nói:

– Lần này ngài sẽ nói thật chứ?

Ân Vô Thư đáp “Ừm” rồi chỉnh trang lại nét mặt, dường như thật sự nghiêm túc chứ không nói nhăng nói cuội nữa. Khốn nỗi, chỉ đổi nét mặt cũng không có tác dụng gì, ít nhất là với người đã bị y lừa gạt từ nhỏ tới lớn như Tạ Bạch thì thứ không đáng tin nhất chính là gương mặt chuẩn bị dỗ dành người khác này.

Tạ Bạch gật đầu:

– Thế thì được…

Hắn mân nhẹ ngón trỏ và ngón cái, giữa các ngón tay hiện ra một thứ gì đó.

Đó là một tấm vảy mỏng nhưng vô cùng rắn chắc, chỉ nhỏ cỡ một đồng xu, phản chiếu màu xanh lam dưới ánh mặt trời vô cùng lấp lánh xinh đẹp. Ai có chút hiểu biết đều nhận ra được tấm vảy này là bộ phận trên người giao nhân. Còn ai có kinh nghiệm và kiến thức phong phú có thể thông qua hình dạng, kích thước và màu sắc của tấm vảy mà đoán được nó là phần vảy mang mọc gần bên tai giao nhân.

Truyền thuyết kể rằng giao nhân là một chủng tộc nhiệm mầu, bọn họ sành sỏi cách huyễn hoặc lòng người và phân định thực hư. Dù họ dệt nên những giấc mơ mê hoặc người ta nhưng bản thân họ ít khi nằm mơ, mà hễ mơ sẽ thấy những việc có thật. Người ta cũng nói có thể mượn dùng năng lực của giao nhân bằng cách nhỏ máu lên phần vảy mọc sau mang tai họ thì có thể phân định thực hư.

Phần lớn mọi người đều không thể lấy được vảy sau tai giao nhân nên nghiễm nhiên cũng không biết truyền thuyết có thật hay không. Song Tạ Bạch biết đó là thật, bởi hắn đã từng thấy Ân Vô Thư dùng vảy sau tai giao nhân rồi.

Hắn cầm cái vảy cá lay nó trước mặt Ân Vô Thư và nói:

– Tôi tự thấy mình không có đủ năng lực để đánh vòng với ngài, nên chỉ đành mượn tạm ngoại lực một chút.

Ân Vô Thư: …

Hẳn nhiên, y chỉ lướt nhìn cũng biết món đồ kia là thứ gì, khó nén lòng mà giật khẽ khoé miệng rồi hỏi Tạ Bạch:

– Của giao nhân ban nãy à? Rút vảy sau tai đau đến kinh tâm động phách, mà tộc giao nhân sợ nhất là đau đớn, cậu ta thật sự cắt một mảnh cho cậu ư?

Tạ Bạch lắc đầu, trả lời:

– Lúc đó tôi chém cậu ta một đao dài hơn một mét, cơn đau từ vết cắt đó ắt là thương tâm hơn việc nhổ một cái vảy.

Ân Vô Thư: …

Y cười khan một tiếng, nói:

– Đã có thứ này rồi mà sao lại không dùng lúc hỏi ta những việc kia trên Thiên Sơn?

Khi đó, một là Tạ Bạch cũng làm gì còn chút sức lực nào mà đi so đo thực hư với Ân Vô Thư, hai là hắn nhìn nét mặt trắng bệch của Ân Vô Thư lại càng không muốn y phải mất thêm một giọt máu nào nhỏ lên miếng vảy này nữa. Có điều giờ đây hắn không cách nào nói những chuyện ấy thành lời, chỉ đành rắn rỏi nói:

– Tôi cam lòng.

Nếu không phải Ân Vô Thư cứ nói dối trắng trợn hết lần này đến lần khác trong khi tình hình hãy còn mịt mờ không rõ, thì Tạ Bạch nào có muốn Ân Vô Thư phải cắt da mất máu vô cớ đâu chứ.

Ân Vô Thư yên tĩnh lại, nhìn Tạ Bạch một hồi mới lắc đầu nói:

– Được, thế thì lần này ta có muốn cũng không thể nói dối nữa rồi.

Y cũng không lãng phí thêm thời g

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp