Âm Khách

Chương 34


2 năm

trướctiếp

Chương 34

Trong phòng không có một ai.

Ân Vô Thư hẳn là cũng không ngờ hắn sẽ hỏi trực diện như vậy, ngón tay khuấy canh cá thoáng ngừng, muỗng và chén canh bằng sứ va nhẹ vào nhau vang lách cách. Y bèn thả muỗng vào trong chén, luồn các ngón tay gầy xen kẽ vào nhau đặt lên bàn rồi ngước đầu nhìn Tạ Bạch một chút, nét cười hiện bên đuôi mắt:

– Sao cậu lại hỏi thế?

Tạ Bạch quá quen với tác phong của y rồi, khi bày ra cái nét mặt này đồng nghĩa với sự thừa nhận. Hắn thản nhiên nói:

– Nhìn thấy từ phản ứng của Lập Đông, anh ta trông như đã từng thấy con mèo này.

Ân Vô Thư tặc lưỡi một cách chán ghét:

– Bình thường cậu ta diễn tuồng lắm thế mà tới lúc cần diễn thì chóng mặt à.

Tạ Bạch nói:

– Ngài vẫn chưa trả lời cho tôi, rốt cuộc con mèo này có quan hệ thế nào với ngài? Khi tôi mới thấy nó lần đầu, tôi suýt tưởng ngài biến thành yêu quái.

Ân Vô Thư chau mày:

– Ồ, thế ra cậu nể tình nuôi nấng trăm năm nên đã nhặt nó về đấy à?

Tạ Bạch: …

Sự thật cũng không khác lời Ân Vô Thư nói cho lắm, song Tạ Bạch chả muốn thừa nhận tẹo nào, bèn chẳng thèm nhướng mi mà đáp:

– Nên tôi bỏ mặc nó nửa tháng.

Ân Vô Thư: …

Y gõ đốt ngón tay lên bàn một cái trong sự bất đắc dĩ, bắt đầu nói nhăng nói cuội:

– Cậu sống vậy là bị trời phạt đấy.

Tạ Bạch nhấp một ngụm canh, trả lời không chút nể nang:

– Nuôi xong rồi bỏ là bị trời phạt đấy.

Ân Vô Thư: …

Đến đây thì Ân Vô Thư cũng á khẩu nói không nên lời.

Thật ra ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Bạch hy vọng rằng y có thể giải thích đôi câu, thậm chí chỉ là biện hộ lấy cớ cũng được, chỉ cần cho hắn một lý do.

Hơn một trăm năm qu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp